Hai năm sau…
"Tô Khả, cái người này lại muốn chạy tới trường quân đội à?" Kiều Nhạc ngồi tại chỗ, đang cầm một quyển sách ‘thân thể con người’, nhìn thấy Tô Khả đang đứng trước gương quay trái quay phải, không nhịn được hỏi.
Tô Khả xoay người, nhếch môi cười cười với Kiều Nhạc, "Ừ á, có ý kiến không?"
Trần Tĩnh Tĩnh vốn là còn nằm ngay đơ yên lặng trên giường liền ngồi dậy nói: "Ai ui, chúng ta làm sao có thể có ý kiến nha!"
"Đúng vậy!" Kiều Nhạc Nhạc phụ họa.
Vương Mộng Mộng vô cùng xem thường nhún nhún vai, nói với Tô Khả: "Đúng vậy, chúng ta ai dám nha! Lại nói, cậu á cái người này, mô phật, đuổi theo Hoa Sen Trắng nhà cậu ròng rã ít nhất hai năm rưỡi rồi, lừa bịp thật, đến nay còn không đem anh hủy cương cốt vào bụng, cậu không có cảm giác mình quá vô dụng ha."
"Đúng vậy, Tô Khả,…" Trần Tĩnh Tĩnh nói: "thời gian gần ba năm thanh xuân của cậu đã lãng phí trong việc theo đuổi Tô Cẩm Niên biết không, thật là quá có lỗi với danh hiệu phụ nữ đẹp!"
"Đúng vậy nha, Tô Khả, hiện tại cái khu đại học của chúng ta, ai còn không biết Tô Khả cậu nha, bị Tô Cẩm Niên dùng mọi đả kích làm thương tích đầy mình còn có thể tiếp tục cố gắng theo đuổi Tô Cẩm Niên, quả thật chính là không đánh bại chút nào, sao cậu vẫn còn theo đuổi Hoa Sen Trắng nhà cậuvậy? Cũng đã ba năm rồi!"
"Mộng Mộng, đây không tính là gì, quan trọng nhất là, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498709/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.