Editor: Becuacon
Tô Khả xoa xoa cánh tay của mình, lạnh quá, sau đó mở màn hình ra, cô tự nói với mình, trên đó là mười một giờ hai tám phút đâm vào mắt làm cô đau.
Cô tự nói với mình, đợi thêm một phút, đợi thêm một phút. . . . . .
Tô Khả vừa mệt mỏi vừa lạnh vừa mệt, ngước cổ lên chua xót nhìn ký túc xá của Tô Cẩm Niên, đã tắt đèn. Tô Khả lại một lần nữa mở màn hình điện thoại di động, trên đó hiện lên mười một giờ ba mươi ba phút, cô cười khổ.
Cô nói xem cô như vậy, là làm gì đây? Là trừng phạt mình sao? Tô Khả không nói được, cô chỉ biết, cô phải chờ Tô Cẩm Niên tới.
Cô đứng dậy, đầu xoay vòng một hồi, có lẽ là gió lạnh thổi quá lâu, hai chân của cô cũng vì ngồi một thời gian dài, nên thoáng không có sức. May mà Tô khả ngồi trở lại ghế kia, bởi vì dù cô đi về, cửa chính của trường, cũng đã đóng.
Cô ngẩn người nhìn bầu trời đen như mực, suy nghĩ bay tới nơi xa xôi.
Lạnh.
Lạnh thấu xương.
Thân thể Tô Khả co rút thành một cục, mắng hành động của mình ngu ngốc chết được, nhưng là cô chân thành quyết tâm đem Tô Cẩm Niên đuổi tới tay.
Buồn ngủ dần dần nhiều, Tô Khả ôm hai chân của mình, chậm rãi nhắm mắt ngủ, thật là lạnh mà.
Gió đêm vẫn không ngừng thổi, dần dần, phía chân trời nổi lên một tia sáng mặt trời.
*
"Ơ, Cẩm Niên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hon-choc-lua-thieu-than/2498705/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.