Không chỉ có nhữngngười ở lâu dài trong đội biên phòng đếnđây, còn có tham mưu trưởng từ sư đoàn A từ xa hạ cố đến thăm, bữa cơm này dùthế nào thì cũng phải phải phong phú một chút chứ.
Triệu Văn Giang đã cùng tiểu đội bếp núc đánhtiếng tốt lắm, Bàng Khải vừa đi vào liền thấy, vẫn nhịn không được răn dạy cậuta một tiếng, "Cậu trước đây định suất ăn như thế nào mà giờ lại làm vậy?Cậu lại muốn mức tiêu chuẩn thức ăn vượt chỉ tiêu nghiêm trọng sao, cơm của mỗingười hai mươi đồng tiền thì làm sao trụ được hả?"
Triệu Văn Giang ngượng ngùng cười, "Độitrưởng, tình huống hôm nay không phải đặc thù sao?"
Khó có khi nào thấy được những người phương Bắccởi mở này có thời điểm nhăn nhó.
Bàng Khải cũng lười huấn cậu ta, trước khi đidặn dò nói, "Khẩu vị chú ý nhẹ."
"Vâng!" Mọi người của tiểu đội bếpnúc đồng loạt đáp.
Bàng Khải cùng Cố Hoài Việt đi thị sát doanhtrại, Nghiêm Chân một mình chậm rãi đi tới trước thao trường trong doanh trại.
Kỳ thật nơi này phong cảnh rất đẹp, ngay cả khi khu vực này có độ cao còn vượt hơn4000m so với mặt biển, từ nơi này nhìn xuống phía dưới, có thể thấy mây mù lượnlờ, giống như đặt mình trong tiên cảnh.
Nghiêm Chân cười cười, lùi cái thân ảnh đangdo thám về, tầm mắt đảo qua, thấy một người lính đứng cách đó không xa, vẫnkhông nhúc nhích.
Cô không khỏi tò mò, đề cao thanh âm hỏi,"Cậu đứng ở chỗ này làm gì thế?"
Cậu lính kia đi ra cung kính làm quân lễ, nhìnNghiêm Chân, lại có chút ngượng ngùng, "Liên trưởng mệnh lệnh cho tôi đitheo chị dâu, ở chỗ này đường xá trơn trượt, sợ chị bị té xuống."
Triệu Văn Giang này!
Nghiêm Chân lắc đầu, ôn nhu cười với cậu línhkia, "Vậy cũng tốt, cậu liền mang tôi đi dạo xung quanh liên khu 7 của mọingười đi."
Nơi đóng quân rộng như vậy, thấy rõ ràng được ởchính giữa kia chính là cột cờ đỏ năm sao phất phới tung bay. Lá cờ đỏ năm saonày độc đáo ở chỗ là nó được vẽ trên một tảng đá phía trên bệ, nhìn gần như làmột cái ao lồi lên, nhưng nhìn từ xa lại rất đẹp.
Nghiêm Chân không khỏi ngạc nhiên mà hỏi,"Ai vẽ lá cờ đó vậy?"
Cậu lính Tiểu Vương nói, "Đây là Kiều tiểuđội trưởng vẽ lúc trước nhưng năm trước anh ấy vừa mới giải ngũ." TiểuVương cười cười rồi lại nói, "Hai khối đá trên bệ là liên trưởng cùngchúng tôi trong một lần hành quân đem về, để xếp thành hình cũng tiêu phí mất mấyngày đó."
Nghiêm Chân khẽ cười, thì ra khắp vùng caonguyên này còn có nhiều con người thần kỳ như vậy.
Đi thăm ký túc xá của bọn họ, Nghiêm Chân đi dọctheo cầu thang xuống phía dưới. Tiểu Vương luôn đi theo phía sau cô, sợ côkhông cẩn thận mà trượt chân. Nói thật cô cũng lảo đảo vài lần, Tiểu Vương từphía sau đỡ lấy cô, đỡ cô đứng vững rồi lập tức buông tay.
Đây là chiến sĩ nơi này, những người lính bọnhọ thật cẩn thận, chỉ sợ cô không thoải mái.
Thời điểm sắp đi đến cuối cầu thang, NghiêmChân thấy cách đó không xa Cố Hoài Việt cùng Bàng Khải đang đi tới đây. Hai ngườinói chút gì đó, sau đó Cố Hoài Việt đi tới chỗ cô.
Nghiêm Chân không tự giác đi nhanh vài bước, CốHoài Việt nhíu nhíu mày, vươn tay đến nhưng vẫn dặn cô, "Em đi chậm mộtchút."
Lúc này cô nhớ ra phản ứng khi lên trên caonguyên của cô mới thoáng giảm bớt một chút, không thích hợp đi nhanh như thế.
Nghiêm Chân nhìn anh vươn tay sửng sốt mộtchút, khóe miệng hơi hơi cong lên, nắm tay anh thuận lợi đi hết cầu thang.
"Em có lạnh hay không?" Anh cầm taycô, hai tay lạnh như băng, không cảm giác được cái gì.
Nhiệt độ mùa đông ở nơi này có thể xuống dưới-30 độ, hiện tại dù chưa đến thời điểm lạnh nhất nhưng so sánh với thành phố C,coi như là tiết trời lạnh nhất trước nay chưa từng có.
Anh nhìn cô, cười nhẹ.
"Tiểu Vương, ra phía sân sau chuyển ít củilửa đến."
Tiểu Vương tuân lệnh rời đi, đi đến nửa đườnglại bị anh gọi lại, "Lại đi tới nhà bếp một chuyến nữa."
Nghiêm Chân không khỏi tò mò, "Anh muốnlàm gì?"
"Em không phải lạnh sao?"
Nghiêm Chân gật gật đầu.
"Cho nên anh tìm cho em một nơi tránh rétđây."
Cái nơi tránh rét kia là một căn bếp nhỏ hẹpchỉ có 7-8 mét vuông như thế này. Nghiêm Chân đứng ở cửa, sửng sốt một chút.
Tiểu Vương ôm mớ củi vừa mới nhặt vào cửa, Cốtham mưu trưởng vén tay áo, ngồi xuống ghế chuẩn bị nhóm lửa. Anh lấy ra một ítgiấy báo bỏ vào, rồi sau đó lại thêm vào mấy nhánh củi, chỉ chốc lát sau lửanóng bốc lên, chỉ cần cách một khoảng cách gần thì có thể cảm giác được sứcnóng của ngọn lửa đang cháy kia.
Nghiêm Chân không tự giác tới gần, Cố Hoài Việtnhìn cô, bỗng nhiên đưa tay bắt được cánh tay của cô, Nghiêm Chân sửng sốt.
"Em tới gần ngọn lửa như vậy, cẩn thậncháy quần áo bây giờ." Anh đem ghế dựa đặt ở bên người mình, Nghiêm Chândo dự một chút, đi tới đó ngồi xuống.
Tiểu Vương ngồi ở đó bỏ thêm củi vào trong bếp,Nghiêm Chân nhìn tư thế ngồi không thoải mái của cậu ta, liền đi qua lấy mộtcái ghế nhỏ khác cho cậu ta ngồi.
Tiểu Vương ít khi nào nhận được đãi ngộ như thếnày nên khẩn trương không biết nên phản ứng như thế nào, nhanh chóng di chuyểnthân mình liên tục lùi ra sau. Nghiêm Chân bị phản ứng dị thường này của cậu talàm cho ngạc nhiên, không biết nên nói như thế nào cậu ta mới có thể thả lỏng.
"Tiểu Vương, còn phải đưa cho cậu khẩu lệnhsao?" Nghiêm Chân cười nói, "Một hai ba, ngồi?"
Tiểu vương vào thế quẫn bách, nhưng vẫn phảiđem mông di chuyển đến ngồi trên ghế.
Bỗng nhiên Tiểu Vương gõ đầu một cái, nghĩ tớimột chuyện trọng yếu nào đó, “Quên mất, còn chưa cho vật nuôi ăn a!" Nóixong nhanh như chớp chạy vụt ra ngoài, Cố Hoài Việt gọi cậu ta lại, "Cậu đicho con chó trong doanh trại ăn sao?"
"Vâng." Tiểu Vương lúng ta lúng túngđáp.
Cố Hoài Việt nhất thời hứng thú, "Cậu chonó ăn xong thì dắt đến đây."
“Cậu ấy đang khẩn trương." Cố Hoài Việt nởnụ cười, thấp giọng nói, ngọn lửa chậm rãi dấy lên, có vài tia sáng thản nhiênxẹt qua trên mặt anh, soi rõ hình dáng góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt kia.
Bình thường, ở trong mắt Nghiêm Chân thì biểutình của anh cũng rất ít, thường xuyên là khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng từkhi đến nơi đây, từ khi bước vào liên khu 7 này thì biểu tình trên khuôn mặt anh lại nhu hòa rấtnhiều.
"Nơi này đại bộ phận binh lính đều rất ítkhi về nhà, một năm trở về một lần thì đã xem như là thường xuyên rồi. Ở thờiđiểm khi anh còn làm tân binh vẫn truyền lưu một câu này." Cố Hoài Việtnói, "Vào Tây Tạng, chẳng khác nào vào miếu hòa thượng."
Nghiêm Chân khẽ cười, "Nơi này vốn khôngcó người phụ nữ Tây Tạng nào sao?"
Anh chậm rãi lắc lắc đầu, "Không có, nơinày độ cao so với mặt biển rất cao, đường xá lại xa, địa hình cũng không được tốtlắm, bình thường chẳng có cô gái nào đến đây đâu."
Cho nên nói đừng nói một năm, cho dù hai nămnhững người lính này cũng chưa từng thấy qua phụ nữ.
Nghiêm Chân đến, quả thật làm cho bọn họ vừa mừngvừa sợ.
"Vậy còn anh?" Yên tĩnh trong mộtcái chớp mắt, Nghiêm Chân bỗng nhiên mở miệng.
"Sao em?" Anh dùng cái móc khều củi,bên trong phát ra tiếng tách tách thật nhỏ, nên anh không thể nghe rõ câu hỏi củacô.
Nghiêm Chân dừng một chút, mới hỏi lại một lầnnữa,"Vậy anh ở trong này tham gia quân ngũ, có phải cũng có một thời gianrất lâu không thấy được... người bên ngoài hay không?"
Cô lặng lẽ thay đổi khái niệm, đem hai chữ phụnữ nuốt xuống, nhưng Cố Hoài Việt làm sao lại nghe không rõ. Anh sửng sốt mộtchút, rồi sau đó chậm rãi cười,"Thời gian anh ở đây so với bọn họ còn dàihơn nữa mà."
"Sao cơ?"
"Sau khi đến Tây Tạng, lại nhìn thấy ngườiphái khác lần nữa đã là chuyện của ba năm sau."
Anh có ba năm không nghỉ phép, ba năm năm mớiđều trôi qua ở trạm gác. Cuối cùng Cố lão gia cùng mẹ Cố không còn chút kiên nhẫnnào nữa, một cuộc điện thoại gọi đến trạm gác đem anh lôi trở về. Dù vẫn lấy bừacái cớ là "mẹ anh bị bênh" như vậy nhưng anh vẫn tin.
Lúc trẻ tuổi luôn tâm cao khí ngạo, luôn nghĩmình đủ mạnh, khát vọng đi được càng xa càng tốt. Anh nghĩ đến anh dốc sức luyệnba năm nắm vững thành thục các kỹ năng hạng mục quân sự liền có thể cứng cápđao thương bất nhập, kỳ thật là bằng không. Trên đời này luôn có một thứ nàođó, có thể không cần tốn nhiều sức cũng khiến cho con người ta không làm được.
So với vũ khí thì cái gì có lực sát thương hơn?Cảm tình, bất luận là thân tình, hữu tình, hay là... Tình yêu.
Khi anh lấy lại tinh thần, Tiểu Vương đã đem chódắt qua đây. Không phải là loại chó đặc thù gì, là một con chó chăn cừu Đức, mộtthân vàng óng.
(Tại Việt Nam, giống chó này được gọi là chó Berger (béc giê hay bẹcgiê),phiên âm từ tiếng Pháp bergercũng có nghĩa là chó chăn cừu.http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%B3_ch%C4%83n_c%E1%BB%ABu_%C4%90%E1%BB%A9c )
Nghiêm Chân tò mò tên của nó, "Nó thật sựgọi là Uy Phong?"
Nhìn thấy Nghiêm Chân lần nữa xác nhận lại cáitên này, Tiểu Vương còn có chút câu nệ đáp, "Vâng, là tôi đặt cái tên nàycho nó. Nó rất lợi hại, trong các trận đấu giữa những chú chó trong quân khu,thật nhiều hạng mục kỹ năng đều so với những chú chó khác ưu tú hơn!" Vừanói đến chuyện này, trên mặt Tiểu Vương hiện ra một tia kiêu ngạo.
Cố Hoài Việt cúi người, nhìn con chó này, anh đemquả bóng trong tay Tiểu Vương đánh ra ngoài, Uy Phong lập tức tung người bỏ chạy,ngậm trở về.
"Cậu nuôi bao lâu rồi?" Cố Hoài Việthỏi.
"Mười một tháng."
Anh nở nụ cười,"Uh, không tồi.”
Tiểu Vương lôi kéo sợi xích, Nghiêm Chân ngồixuống, lấy tay thử thăm dò sờ sờ lông Uy Phong. Con chó Uy Phong này lập tứcrun lên một chút, lắc lắc cái đuôi, phóng xuất ra tín hiệu "muốn sống chớlại gần".
Nghiêm Chân lập tức rụt tay về, vẻ mặt tiếc nuốinhìn Uy Phong. Không những thế con chó kia còn khuyến mãi thêm cho cô một cáiliếc mắt, rồi sau đó khinh thường khoắt mông, đi về phía Cố Hoài Việt, còn giốngnhư làm nũng cọ cọ ống tay áo của anh.
Lần này, Nghiêm Chân càng thêm phiền muộn.
Tiểu Vương nghẹn cười thực sự vất vả, Cố Hoài Việtnhìn cô rồi nói, "Em vươn tay lại đây đi."
Nghiêm Chân vươn tay, còn chưa hiểu chuyện gì,anh đã nắm lấy bàn tay cô rồi kéo tới gần Uy Phong, thấy nó không có kháng cự,Cố Hoài Việt mới chậm rãi buông tay ra. Nghiêm Chân rốt cục cũng đụng được đếnlông của chú chó Uy Phong, cảm giác mềm mại cùng tính cách kiêu ngạo của nó thậtlà tương phản.
Cố Hoài Việt tiếp nhận bánh bao trong tay TiểuVương, nhét vào trong tay Nghiêm Chân, "Em thử cho nó ăn xem."
Chó trong quân đội cũng có thức ăn tiêu chuẩnchuyên môn, bánh bao này chỉ có thể tính đồ ăn vặt của nó, thời điểm đói bụngthì chỉ để ăn tạm thôi.
Nghiêm Chân bẻ ra một miếng nhỏ, đưa đến bênmiệng của nó. Chú chó tất nhiên thực không thích ứng với phương thức cho ăn nhưcho đứa nít ranh ăn cơm này của cô, nhưng mỹ thực ở ngay trước mặt, vẫn ngửi ngửirồi ăn lấy.
Nghiêm Chân thật vui vẻ nhìn Cố Hoài Việt, anhnhẹ nhàng vuốt bộ lông óng ả của Uy Phong và nói, "Cho nó ăn đồ ăn là bướcđầu tiên để tiểu động vật loại này phục tùng, cũng là bước quan trọng nhất."Nói xong anh còn cười cười, "Nhưng giống đại gia hỏa này, cũng không phảiai cũng có thể cho nó ăn đâu."
Chó ở trong quân đội cũng không giống với chóthường ở ngoài nha, treo trên người cái từ‘quân’ liền giống như xương cốt trong người là của bộ đội vậy.
Nhưng trong đầu của Nghiêm Chân bỗng nhiêntheo bản năng lặp lại mấy chữ: cho nó ăn…
囧.
Hôm nay không phải ở quân khu này mở đại hội,chỉ là cùng nhau ngồi ăn cơm một bữa. Không, tiêu chuẩn này còn cao hơn ăn liênhoan xa rất xa, khó trách đội trưởng Bàng Khải Bàng muốn giáo huấn Triệu VănGiang.
Chuyện tiếc nuối duy nhất là trên bàn nàykhông có rượu, ngay cả chai bia cũng không có! Đây là việc mà Triệu Văn Giangđã nói trước với đội trưởng của đội bếp núc, bởi vì thân thể của Bàng Khải khôngtốt cho nên đêm nay ăn liên hoan không uống rượu. Tuy rằng các anh em ở đây cảmthấy vô cùng hưng chí, nhưng cũng phải nhịn.
Nhưng Bàng Khải nhìn thấy bàn ăn liền nở nụ cười,đẩy đẩy Triệu Văn Giang nói, "Tiểu tử cậu, dù sao hôm nay thức ăn cũng đãtiêu phí rồi còn gì, mấy bình rượu thế còn luyến tiếc sao?"
Triệu Văn Giang đứng lên, cung kính làm quân lễ,"Báo cáo thủ trưởng, đêm nay ăn liên hoan không uống rượu, không được uốngrượu mà chỉ được uống nước lọc!"
Nói xong, một hạt đậu phộng bắn trúng đầu củahắn.
Bàng Khải tức giận, "Đi, lấy rượu!"
Triệu Văn Giang lại không sợ chết nói, "Muốnuống rượu cũng được, các chiến sĩ chúng tôi đây thương lượng một chút, đội trưởnganh hát một bài liền dâng bình rượu cho anh uống!"
Hắc, Bàng Khải nhất thời trượt khỏi ghế. Đámtiểu tử này, còn cất giấu rượu không đem lên uống, anh cũng đã nhiều lần ở đâynoi này luôn được uống rượu mà.
Anh suy nghĩ một lúc, Bàng đội trưởng đẩy đẩyCố Hoài Việt, "Cậu đi."
Cố tham mưu trưởng bình tĩnh đáp, "Tôikhông uống rượu."
"Vậy cậu cũng phải hát." Bàng Khảinói, "Tôi sẽ hát bài hát mà cậu hay hát đấy."
Bài hát mà anh ấy hay hát? Nghiêm Chân nhất thờithập phần tò mò.
Việc này là có điển cố, thời điểm khi Cố thammưu trưởng vẫn là một người lính trinh sát có quân hàm thấp, luôn ẩn núp chờphân phó thì có đoàn văn công được phái đến đồn biên phòng này để biểu diễn vănnghệ với mục đích … phát huy tinh thần thăm hỏi.
Nói là phát huy tinh thần thăm hỏi nhưng nhữngngười trong tổ văn nghệ này căn bản sẽ không thể diễn liên tục trong 3 tiếng củabữa tiệc tối được, còn phải từ trong đoàn biên phòng bắt thăm vài chiễn sĩ lêntham gia cho đủ số lượng. Đội trưởng vung tay lên, mỗi tiểu đội đều phải chọnra hai người. Mà Cố tham mưu trưởng của tổ trinh sát là một trong hai người bắttrúng, người còn lại là Liên trưởng, liên trưởng là xung phong nhận việc mà đilên. Mà người kia là Cố Hoài Việt, tại sao phải đi lên… chính là —— bắt thăm.
Xét thấy Cố tham mưu trưởng trầm thấp im lặng,lãnh đạo của đoàn văn công an bài cho anh là giọng nam đơn ca, còn dặn anh phảihát cho tốt, bởi vì buổi diễn này có thủ trưởng làm khán giả.
Trường hợp này đúng là khả năng chết rất lớn.
Tất cả mọi người đều khuyến khích anh, đềutích cực đề cử ca khúc cho anh.
Nhìn đến một loạt ca khúc trên danh sách, CốHoài Việt đầu tiên là nhướng mày, "Sao cái nảo cũng đều tục tằng như vậychứ." Cái gì tình yêu chứ, từ ngữ ý nghĩa thế này có thể hát trong buổi tiệcnày được sao?
Cuối cùng vẫn là liên trưởng ra mặt, cống hiếnca khúc mang đậm sắc quê hương —— dân ca thảo nguyên.
Đêm đó diễn xuất thực thành công, đội trưởngcùng đi với lãnh đạo cùng nhau làm khán giả xem diễn xuất của đoàn văn công. Đợicho Cố Hoài Việt hát xong rồi, đội trưởng quay đầu đến hỏi thủ trưởng cảm giácnhư thế nào.
Thủ trưởng gật gật đầu, nói một câu làm cho độitrưởng khó quên, "Rất hay, đúng là rất hay. Nhưng đây là chiến sĩ bị lừa rồisao, sao lại đi hát bài hát của thảo nguyên thế này chứ?”
Bàng Khải kể lại sinh động như thật, NghiêmChân nghe xong cũng nhịn không được cười lên một tiếng.
Cái này tốt lắm, các chiến sĩ đem ánh mắt nhắmngay Cố Hoài Việt, còn gọi thêm "Chị dâu cùng nhau hát đi!"
Nghiêm Chân chịu không được sự nhiệt tình củacác chiến sĩ, nhìn về phía Cố Hoài Việt
Vẻ mặt của anh vẫn thật nhu hòa, đây là một loạiđắm chìm trong ký ức cũ mới có thể xuất hiện cảm giác nhu hòa như thế, thậm chícòn mang theo một chút dung túng. Anh quay đầu đi đến, nhìn cô rồi cầm tay củacô và nói, "Em hát được không?"
Cô còn có thể nói không sao?
Bài hát được yêu cầu dưới sự hò reo của cácchiến sĩ là “Yêu thương ngọt ngào”, da mặt của mọi người ai cũng hồng hào màNghiêm Chân càng không phải nói, da mặt cô đã sớm hồng thấu .
(bàihát được nhắc tới : http://www.youtube.com/watch?v=VDy4PO4grK8 )
Nhưng không khí cũng náo nhiệt lên, Triệu VănGiang đưa tay chèn ép mới đình chỉ được sự ồn áo của các chiến sĩ, hát lên bàihát tự cải biên 《tam đại kỷ luật, bát hạng chúý 》được xem như là thần khúc, "Cách mạng quân nhân ngườingười muốn có vợ, anh muốn tôi cũng muốn, làm sao mà có nhiều như vậy! Tuân thủkỷ luật một người phát một cái, không nghe lời phạt cả vợ nha.”
Nghiêm Chân nghe xong cơ hồ mặt nóng lên.
Cố tham mưu trưởng cũng không đứng dậy, chínhlà bất đắc dĩ cười cười rồi nói nhỏ, “Mấy tên nhút nhát này..”
Rượu cũng đã uống rồi. Uống rượu làm ấm người,lại càng ấm lòng người.
Nằm ở trên giường, Nghiêm Chân nhớ lại mộtngày này, nhất thời liền cảm giác thực thần kỳ.
Mấy tháng trước cô còn không nghĩ tới, sẽ có mộtngày như vậy, mình sẽ nằm ở trong này, lẳng lặng lắng nghe tiếng gió gào thét ngoàicửa sổ, cảm thụ được độ ấm của lòng người ở nơi đây.
Nghe Triệu Văn Giang nói, bọn họ đem hai phòngấm nhất trong doanh trại cho mọi người nghỉ ngơi, từng phòng đều có một cái bếpSơn Tây, sưởi ấm. Một cái để cho Bàng Khải, một cái khác là để chỗ hai người.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Chân đưa tay nắm lấy khăntrải giường, trong lòng bàn tay nóng đổ mồ hôi. Khẩn trương! Nhưng khẩn trươngcái gì chính cô cũng không biết!
Cô trở mình một cái thì tiếng mở cửa vang lên,cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, làm cho Cố Hoài Việt đang đẩy cửa vào cũngsửng sốt một chút.
"Em làm sao vậy, không thoải mái?"Phản ứng lại được, anh rất nhanh đã hỏi lại.
"Không, không phải." Nghiêm Chân lắcđầu, sắc mặt đỏ hồng.
Cố Hoài Việt chăm chú nhìn cô vài giây, bỗngnhiên nở nụ cười. Anh nhớ tới câu cuối cùng mà Bàng Khải nói với mình—— Cậu đêmnay là người hạnh phúc nhất trong toàn doanh trại nha. Bởi vì, cậu có vợ ở bêncạnh!
Anh lúc ấy chỉ nở nụ cười, vẫn chưa nói thêmcái gì. Giờ nhìn thấy cô thì mới chợt nhớ đến, từ khi nhận giấy chứng nhận kếthôn tới nay thì tính ra bọn họ là lần đầutiên ngủ chung giường đi, bỏ qua lần có Cố Gia Minh nằm giữa thì chắc chắn đâylà lần đầu tiên.
Khó trách cô ấy lại khẩn trương như vậy.
"Em ngủ đi."
"Vâng." Biểu tình bình tĩnh của anh làmcho cô thả lỏng, nằm cuộn mình vào trong chăn, gói kỹ lưỡng.
Chỉ chốc lát sau đèn cũng được tắt đi, trongbóng tối cô có thể nghe được tiếng anh cởi quần áo. Chờ một lát sau, mới yên lặngđi.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của anh,lúc này cô giống như mới hoàn toàn an tâm, rất nhanh bàn tay đã lặng lẽ duỗira.
Người đàn ông này thực dễ dàng đem lại cảmgiác tin cậy an toàn cho cô. Cô không thểnhận loại cảm giác này thật hay giả, nhưng không cách nào không chịu này ảnh hưởngđược.
Tựa như hiện tại, tựa như vừa mới đây thôi.
Thời tiết vào đêm càng ngày càng lạnh đi, côcơ hồ là vô thức hướng bên người anh mà nhích lại gần. Đến khi phản ứng lại đượckhiến cô giật mình sửng sốt trong chốc lát, dùng sức di chuyển ra một chút. Mộtchút động tĩnh nhỏ ấy thực dễ dàng làm anh tỉnh giấc.
"Em ngủ không được sao?"
Nghiêm Chân yên lặng chớp mắt một cái rồi mớirầu rĩ đáp, "Vâng. Em … có chút không quen giường.”
"Em có lạnh không?"
"..."
"Em lạnh thì dịch qua bên này nằm đi, nằmnhư vậy sẽ ấm hơn.”
Anh tựa như một nguồn nhiệt, tới gần sẽ cảmgiác được ấm áp.
Một lát sau, cô còn chưa có ngủ. Nhìn ra ngoàicửa sổ ngọn đèn nhỏ trên đồi chiếu những ánh sáng nhạt xuống, cô xoay ngườisang chỗ khác.
"Hoài Việt."
“Sao em?" Anh đáp, giọng nói rõ ràng nhưtrước.
"Bài hát dân ca thảo nguyên kia dễ nghesao?"
Anh im lặng vài giây, mới đáp, "Rất dễnghe."
"Anh có thể hát cho em nghe được không?"
Cố Hoài Việt hơi hơi nghiêng đầu, mở nửa con mắt,ánh mắt nhu hòa dừng trên người cô, lại nhớ tới một đêm kia, anh ngồi ở trênxe, đem cô ôm vào trong ngực, nhìn cô đang ngủ mà mày hơi hơi nhăn lại.
Trong lúc nhất thời, anh có chút hoảng hốt. Thờigian chờ đợi tuy ngắn ngủi nhưng làm cho Nghiêm Chân nghĩ rằng anh không muốn,rụt lui cổ, chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Nhưng đúng lúc này giọng nói của anh lại vanglên.
"Em nằm lại gần đây một chút."
"Sao ạ?"
"Anh hát cho em nghe."
"..."
Nằm rất gần ở bên cạnh, Nghiêm Chân nghe anhthấp giọng hát bài hát đó cùng với vùng cao nguyên này rất hòa nhập. Cô một bênnghe, một bên trong lòng ghi nhớ ca từ bài hát đó.
Có một nơirấtxa, rấtxa
Nơi đó có ngọn gió từ thảo nguyên xưa
Chanchứasựkiêu hãnh và thâm u trong mắtmẹ
Ônnhu ấmáp triềnmiên trong lờinói
Giống nhưcây gỗphảicàng cứngcáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator
Hát một bài hát nhẹ nhàng cùng với làn gió nhẹ nhàng thoi
Giống nhưcây gỗphảicàng cứngcáp hơn nơi thủ đôUlan Bator
Người hát không được rơimộtgiọtnướcmắt…
Có một nơirấtxa, rấtxa
Nơiđó có sự ghi nhớ sâu đậm nhất cả một đời người.
Condân thảonguyên vô ưu vô lự
Phụ nữ nơinơinâng cốccùng hát
Giống nhưcây gỗphảicàng cứngcáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator
Người xa cuối chân trời lại gần ở ngay trước mắt tôi
Giống nhưcây gỗphảicàng cứngcáp hơn nơi thủ đô Ulan Bator
Người nghe không được rơimộtgiọtnướcmắt…
...
......
(UlanBator : thủ đô của Mông Cổ . Tìm hiểu thêm tại đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Ulaanbaatar)
(bàihát mà Cố Hoài Việt hát : http://www.youtube.com/watch?v=k-uPd7BAHb8 )
Giọng ca trầm thấp cùng bóng đêm hòa lẫn vàonhau, phảng phất hình như có dấu hiệu của việc chìm vào giấc ngủ ngon kia. Nhớkỹ nhớ kỹ ca từ, cô liền nhắm hai mắt lại.
Hát một hồi lâu, Cố Hoài Việt ngừng lại, quayđầu nhìn sang Nghiêm Chân. Chỉ thấy đôi mắt cô đã nhắm chặt, hô hấp cũng thựcnhẹ nhàng, nghiễm nhiên bộ dạng này là đã ngủ say rồi. Nhưng mặt nhăn mày nhíu,giống như thấy mộng gì vậy. Anh lẳng lặng nhìn vài giây, vô thức vươn tay, xoanhẹ hàng mi của cô.
Đợi đến khi Cố Hoài Việt xoa nhẹ xong hàng micủa cô rồi chuẩn bị ngủ tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy Nghiêm Chân thấp giọngkêu tên anh, "Hoài Việt."
"Sao em?"
"Hát rất êm tai."
Nói xong liền nặng nề ngủ, phảng phất giốngnhư một hồi tỉnh ngủ bỗng nhiên nhớ tới, nhất định phải nói cho anh nghe. CốHoài Việt sửng sốt một chút, môi khẽ cong lên, cười nhẹ.
Kỳ thật,cao nguyên này cũng không lạnh lẽo như trong trí nhớ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]