Phó Dung Chương bước nhanh đến Lan Đình Uyển, dọc đường có không ít nô bộc cầm gậy tre bịt đầu bắt ve trùng. Ve trùng bị quấy rầy ở trên vạc cây điên cuồng kêu to.
Dường như hắn không nghe thấy, trong đầu yên lặng giống như đặt mình trong đống tuyết mênh mông, trắng xóa giống như thế giới đều bị móc rỗng…
Nếu không giữ được Vân Kiều thì hắn tốn sức như thế là vì cái gì?
Lúc đến Lan Đình Uyển, hắn dừng bước lại.
Hoàn toàn không còn vẻ tùy tiện như trong thư phòng lúc nãy.
Vệ Minh nhắm mắt đi theo sau ngẩng đầu lên nhìn Phó Dung Chương một chút, cũng không dám lên tiếng.
Chốc lát sau, Phó Dung Chương mới cất bước đi vào.
Bọn họ đẩy cửa đi vào tân phòng, Vân Kiều đang ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, trên bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê khắc hoa văn hoa mai họa vàng đặt một bao quần áo nhỏ.
Ánh mắt Phó Dung Chương chậm rãi nhìn lướt qua bao quần áo nhỏ.
Phủ Nhiếp chính vương lớn như vậy mà không có gì đáng để nàng lưu luyến sao?
Thứ nàng muốn mang đi chỉ có một vài thứ đồ vật nhỏ lúc nàng đến thôi sao?
Biết được điều này càng làm cho hắn ngạt thở hơn so với lúc Vệ Minh bẩm báo nàng muốn rời khỏi khi nãy.
“Nàng muốn đi đâu?” Cổ họng của Phó Dung Chương phát ra giọng nói khàn khàn như mặt đất bị khô cạn nứt ra, hồi lâu sau mới thốt ra được một câu nói như vậy.
“Về nhà mẹ đẻ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514236/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.