Hình như Phó Dung Chương có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu, cũng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Kiều.
Huyết dịch khắp người giống như ngược dòng, không thể động đậy.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Thượng Quan Thao không biết nên phản ứng ra sao, hồi lâu mới phun ra mấy chữ: “Kiều Kiều…”
“Ca ca?” Vân Kiều ngơ ngác lẩm bẩm một câu.
Người nhà mà nàng luôn nhớ nhung, thật ra bọn họ đang ở ngay cạnh anng2?
Tin tức này chấn động quá lớn, nàng không biết nên phản ứng thế nào.
Một tiếng này làm trong lòng Thượng Quan Thao trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y giơ tay lên muốn xoa đầu nhỏ của nàng giống như khi còn bé.
Vân Kiều vô thức lui về sau một bước, hốc mắt chứa đầy nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Tay Thượng Quan Thao cứng lại giữa không trung.
“Ở Linh Thác Tự, ca có nhận ra muội không?” Nước mắt lại lăn xuống từng giọt.
Không có tiếng động, lại như tia sét đánh mạnh vào đáy lòng hai nam nhân.
“Không có…”
Nghe Thượng Quan Thao nói lúc này nàng đã hiểu, người biết sớm nhất có lẽ chỉ có một mình Phó Dung Chương. Nàng hít một hơi thật sau, chậm rãi thở ra rồi nói: “Được, muội biết rồi.”
Nói xong, nàng quay người đi vào phòng ngủ.
Việc này…
Thượng Quan Thao cũng bị phản ứng của nàng làm cho mờ mịt, y nghĩ rằng nàng sẽ gào khóc, sẽ mắng to y không xứng với chức ca ca, không ngờ nàng lại có phản ứng này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514227/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.