“Nàng muốn đi đâu?”
Vân Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm vào trong ngực. Cảm giác được thân thể hắn nóng hổi, thân thể nàng cứng đờ không dám động, lắp bắp ám chỉ nói: “Mặt, mặt trời lên cao rồi…”
Nghe vậy, trái tim Phó Dung Chương đang treo cao hơi hạ xuống, nàng vẫn còn ở đây thì tốt rồi.
Hắn ôm chặt, chui vào cổ nàng, tham lam ngửi mùi thơm chỉ thuộc về nàng, hắn không biết nên trói chặt nàng thế nào.
Có lẽ có huyết mạch là được, nhưng nàng vô cùng có khả năng đã bị cho ăn thuốc, không thể mang thai được.
Chỉ cần nàng còn ở bên cạnh, có con hay không hắn cũng không quan tâm.
Nàng đã mất trí nhớ vậy thì mãi mãi cũng không nhớ nổi đi.
Hắn sợ nàng lại giẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Chỉ nhìn Đoan Dương thì biết.
Nghĩ đến chuyện này, Phó Dung Chương lại cảm thấy tim bị bóp nghẹn lần nữa, lực đạo ôm Vân Kiều càng chặt hơn.
Cảm nhận được cảm xúc của Phó Dung Chương sa sút, tay nhỏ chồng lên ngực hắn của Vân Kiều hơi dừng một chút, không biết nên an ủi hắn thế nào.
Nàng nhớ trên đường thấy qua mẫu thân dỗ hài nhi bị thương, nàng chần chờ một chút, tay nhỏ chậm rãi luồn qua eo hắn ôm hắn lại, khẽ vuốt ve lưng hắn.
Có lẽ là như vậy?
Vân Kiều không chắc lắm.
Nàng cũng không biết động tác này của mình làm cho thân thể nam nhân bên cạnh cứng đờ, nhanh chóng hiểu sai dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514225/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.