Phó Dung Chương nhìn thấy dáng vẻ nàng như thế, câu trách cứ đã đến miệng cũng không nói ra được.
Hắn im lặng cầm bàn tay nhỏ của nàng đi ra ngoài cung.
Lúc này màn đêm đã buông xuống.
Buổi tối đầu hạ, tiếng côn trùng kêu to liên tục càng có vẻ náo nhiệt.
Dường như ánh trăng hôm nay cũng đặc biệt sáng tỏ, bóng người cũng đặc biệt rõ ràng.
Vân Kiều đi theo phía sau Phó Dung Chương, nhắm mắt theo đuôi, bước chân nhỏ giẫm lên cái bóng của hắn cũng có thể cho nàng cảm giác rất an tâm.
Phó Dung Chương cảm giác được người đứng phía sau giống như đặc biệt yên tĩnh, hắn quay đầu nhìn phát hiện nàng đang giẫm lên chiếc bóng của hắn mà chơi đùa.
Lần đầu tiên nhìn thấy tính cách trẻ con của nàng, khóe môi hắn hơi cong lên.
“Chơi vui không?”
“Ừm?” Vân Kiều không ngờ mình bị phát hiện, tai lập tức đỏ lên.
Nàng len lén nhìn Phó Dung Chương một chút, thấy hắn không có ý trêu đùa mới gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười, trả lời: “Ừm.”
Phó Dung Chương nhìn thấy thì cảm thấy giật mình, hắn luôn cảm thấy nàng thay đổi nhưng không nói lên được khác biệt ở đâu.
Buổi trưa trải qua ám sát, cảm xúc của nàng cũng không ổn định. Sau khi tiến cung tâm trạng lại phấn khởi.
Là gặp được chuyện vui vẻ gì sao?
Phó Dung Chương cười tự giễu một cái, dường như hắn chưa từng làm cho nàng vui vẻ được thế này.
“Vì sao… Tối nay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514221/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.