Nếu như Ngọc Lê biết chỉ vì mình chế giễu nói một câu như vậy mà rước lấy kết quả này thì chắc chắn nàng sẽ không đi Lệ Hoa Uyển trêu chọc quả phụ kia!
Viên Ly chậm rãi tới gần Ngọc Lê, cười một tiếng lạnh lẽo.
Mà tiếng cười này khiến cả người Ngọc Lê run lên, theo bản năng hô lên một tiếng: “Không.”
Sau đó lại nghe tiếng nói như ma quỷ của Viên Ly chậm rãi vang lên: “Vốn dĩ nên đưa ngươi đi Câu Lan Viện, nếm thử cảm giác ai cũng có thể làm chồng. Song, vì nể tình dù sao ngươi cũng được xem như đồ chơi trên danh nghĩa của vương gia, để tránh vấy bẩn thanh danh vương gia nên mới giữ thể diện cho ngươi. Ngoan ngoãn mang ơn đi!”
Nói xong, Viên Ly ưỡn thẳng lưng vung tay lên, sau đó có người đi lên dùng một mảnh vải rách bịt miệng Ngọc Lê lại.
Nơi này cách xa chủ viện, cũng cách xa Lệ Hoa Uyển. Không phải Viên Ly sợ âm thanh vang đến phía trước, ông chỉ tránh làm ồn nàng, tránh cho bị nghe phiền.
Nhìn thấy tình cảnh này, nữ nhân ở đầy trong viện câm như hến.
Viên Ly hạ lệnh hành hình, Ngọc Lê bị nhấn xuống. Nàng nhìn thấy thị vệ cầm Liễu Diệp đao đi về phía mình, dung nhan đã từng như hoa lập tức phai tàn.
“Ư ư ư!” Đôi mắt nàng trừng to, nức nở giãy dụa.
Viên Ly nhìn nàng ta từ trên cao xuống: “Ngươi đừng nên giãy dụa thì hơn, tay nghề lột da của đám hộ vệ này kém xa Huyền Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoan-toa-kieu/3514193/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.