Kể từ sau khi hắn được thả liền không ai thấy bóng dáng của Tô Nguyệt Nhi đâu.
Cũng phải thôi, nàng ta phạm phải tội lớn như vậy, nếu còn ở lại trong phủ chắc chắn sẽ bị hắn giết chết.
- Ông chủ, cho ta hai cái bánh bao
- Có liền
Ông chủ lấy đưa cho nàng ta hai cái bánh, Tô Nguyệt Nhi móc ra một thỏi bạc đưa cho người đó rồi rời đi.
Nàng ta rời phủ có đem theo một ít bạc để dành, nhưng đi được mấy hôm trong túi đã sắp trống rỗng.
Nàng ta vừa đi vừa nghĩ làm sao để kiếm ra được tiền, từ nhỏ được phụ thân dung túng đến không xem ai ra gì, việc động đến móng tay còn chưa động bảo sao tìm không được việc gì làm.
- Này, ngươi đi đường kiểu gì vậy?
Nàng ta mãi lo suy nghĩ mà không nhìn đường nên va phải một nữ nhân, Tô Nguyệt Nhi chẳng thèm để tâm mà còn ngang ngược không nói lý lẽ.
- Ngươi đi đường không biết tránh bây giờ còn trách ta à
- Ha, ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tô hại người à
Nghiên Nhi ra ngoài mua chút đồ không ngờ đụng phải nàng ta, gương mặt nàng ấy không thèm che giấu sự ghét bỏ cùng khinh thường mà nhìn thẳng Tô Nguyệt Nhi.
- Là ngươi, ngươi chỉ là một nha hoàn mà còn dám lên mặt với ta
- Ta quên mất Tô tiểu thư đây thân phận cao quý, có điều sao Tô tiểu thư bây giờ lại lang thang ngoài đường thế?
Hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hoa-luong-sinh-truyen/2845709/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.