Chương trước
Chương sau
Nguyệt Hàn ca ca, muội đến rồi đây!

Mấy ngày ngồi trên xe ngựa xóc nảy khiến nàng suýt thì không đứng vững được, Quân Hoa vừa chạm đất liền nhìn thấy Nguyệt Hàn đã đứng đón.

- Ngọc bá phụ, Tiểu Hoa, hai người mau vào trong

- Được, tiểu tử này không cần để ý đến lão già là ta, hai đứa lâu rồi không gặp cứ từ từ nói chuyện

Ngọc Thiên Tầm là người từng trải, ông biết Nguyệt Hàn có ý với nàng nên muốn cho hai người chút không gian nói chuyện bồi đắp tình cảm.

- Phụ thân, sao người lại nói vậy a!

- Được rồi, vào trong cái đã, vãng bối đã sắp xếp chỗ cho hai người

Nàng ôm lấy tay phụ thân cùng Nguyệt Hàn đi vào trong sảnh điện.

- Nguyệt Hàn ca ca, muội có quà cho huynh đó nha

- Là cái gì vậy?

- Bí mật a, đợi đến lúc muội sẽ cho huynh biết

- Vậy ta sẽ đợi

Ngọc Thiên Tầm cùng Nguyệt Hàn trò chuyện một lát rồi hắn dẫn hai người đến nơi ở.

- Lục Hi, muội ở lại đây, ta ra ngoài dạo quanh một lúc

- Để muội đi với người

- Không cần, ta tự đi được, nơi này toàn là người của Lưu Dạ phái, sẽ không có chuyện gì đâu

- Vậy người cũng phải nhớ cẩn thận

- Ta biết rồi, đi nha

Còn chưa đợi Lục Hi phản ứng lại nàng đã vui vẻ chạy ra ngoài, Lục Hi ở trong phòng đành lại đợi nàng.

Bản tính của tiểu thư nhà nàng rất ham chơi, từ nhỏ nàng ấy đã cùng nàng lớn lên hiểu rất rõ con người nàng, tuy ham chơi nhưng lại rất lương thiện còn đối tốt với nàng ấy.



Quân Hoa một mạch chạy về phía sau núi, lâu lắm rồi nàng không đến Lưu Dạ phái, hôm nay có dịp phải đi đến sau núi thăm những động vật nhỏ của nàng.

- Tiểu Hổ, ngươi đâu rồi?

Nàng đứng dưới gốc cây quen thuộc gọi Tiểu Hổ, Tiểu Hổ chính là một con hổ con lúc trước nàng cứu, đến bây giờ khá lâu không biết nó có còn nhớ nàng không.

Bụi cây gần đó lay động dữ dội, từ trong góc cây um tùm ẩn hiện sinh vật nào đó, nàng đứng yên tại chỗ nhìn về phía phát ra tiếng động.

- Tiểu Hổ, là ngươi đó sao?

Khi nhìn rõ nàng mới biết đó chính là một con bạch hổ, nó từ từ bước đến phía nàng.

Con vật to lớn cọ cọ đầu vào người nàng rồi nằm xuống dưới chân nàng, ngoan ngoãn như một con mèo lớn.

Tiểu bạch hổ lúc trước nàng hay chơi đùa cùng bây giờ đã trở thành lão hổ cao to, oai hùng rồi. Quân Hoa ngồi xổm xuống vuốt ve đầu nó, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua nhanh.

Con hổ nằm dưới chân nàng bỗng dưng mở mắt bò dậy, nó cảnh giác nhìn về phía một bụi cây, nàng nhận ra cũng nhìn về phía đó.

- Ai đó?

- Là ta

Nam nhân cuối cùng chịu bước ra, hắn chỉ là muốn âm thầm dõi theo nàng thôi ai ngờ lại bị lão hổ kia phát giác ra.

- A Uyên, sao huynh đến đây?

- Ta nói ta đi ngang qua, nàng có tin không?

- Huynh tin không

- Không

- Đến chính huynh còn không tin thì còn hỏi ta làm gì, khai ra mau, đến đây làm gì?!

Quân Hoa xoa đầu trấn an Tiểu Hổ rồi đi về phía hắn, Doãn Trì Uyên vốn không định lộ mặt, hắn không thừa nhận hắn nhớ tiểu nha đầu ồn ào này nhưng lí trí bị trái tim đè bẹp, hắn mới đến đây âm thầm một bên nhìn nàng.

- Ta đến săn thú thôi

- Bạch Chỉ sơn thiếu gì thú rừng, sao huynh lại đến tận đây, hửm?

Doãn Trì Uyên lơ đãng ngó đi chỗ khác né tránh ánh mắt thăm dò của nàng, hắn đang động não để nghĩ ra lý do thuyết phục.

Bình thường bị dồn vào đường cùng hắn cũng có thể nghĩ ra đối sách nhưng bây giờ trong đầu hắn lại rỗng tuếch.

- Tông chủ, đã điều tra ra chỗ ở của Hoa tiểu thư rồi

Đoạn Hồn từ xa đi đến, dáng người nữ tử nhỏ nhắn của nàng bị bóng lưng cao lớn của Doãn Trì Uyên che chắn, Đoạn Hồn không thấy được nàng nên lớn tiếng nói với Doãn Trì Uyên.

Hắn đứng đó ngại muốn chết, thật muốn quay sang đập cho Đoạn Hồn một trận.

- Ồ, nói xem

- Là ở Hoa Các trong Lưu Dạ phái

Đoạn Hồn không nhận ra bất thường mà còn thẳng thừng đáp lại lời nàng, hắn đưa tay vỗ trán, tên thuộc hạ này hắn nhặt về làm chi không biết.

- Tin tức chính xác thật đấy, Đoạn Hồn,ai bảo ngươi điều tra ta thế

- Là tông chủ chứ còn ai



- Vậy tại sao phải điều tra ta?

- Tại vì tông chủ muốn gặp Hoa cô nương

- Đoạn Hồn, câm miệng của ngươi lại cho ta!!

Bị Doãn Trì Uyên quát hắn mới chợt giật mình nhận ra từ nãy đến giờ là đang nói chuyện cùng người khác chứ không phải tông chủ nhà hắn.

- A, Hoa cô nương cũng ở đây sao, thật là trùng hợp quá!

- Đúng rồi, rất trùng hợp

Quân Hoa cười đến híp mắt nói với Đoạn Hồn nhưng lại nhìn Doãn Trì Uyên,hắn ho khan hai tiếng liền đổi chủ đề.

- Tiểu Hoa, ta biết bên kia có trái cây rất ngọt, chúng ta hay là qua đó hái đi

- Được thôi, huynh hái cho ta đó

Doãn Trì Uyên cùng nàng bước song song mà đi, Đoạn Hồn ở lại sau lưng bụm miệng cười trộm.

Hắn sao lại không nhận ra Quân Hoa đang ở đó, chỉ là Đoạn Hồn giả ngu để giúp chủ nhân nhà hắn một tay thôi đó mà.

- Nhìn ta làm cái gì?

Tiểu bạch hổ nãy giờ bị lơ có vẻ khó chịu, Quân Hoa là đến tìm nó mà, sao tự nhiên lại đâu ra nam nhân cướp người của nó đi vậy?!

Nó nhìn tên hắc y nam nhân cái bộ ngu ngốc trước mặt mà phì mũi khinh bỉ, Đoạn Hồn nhìn rõ trong mắt nó có ý khinh thường mình mà tức đến thở không ra hơi.

- Hổ thối, đồ ngốc nghếch, đồ đáng ghét, đồ bị bỏ rơi, lêu lêu, có giỏi mở miệng mắng lại ta đi!

Tên thuộc hạ ngốc nghếch mang tên Đoạn Hồn biết con hổ không thể mở miệng ra nói chuyện nên mới khiêu khích nó như vậy.

Tiểu Hổ nhìn gương mặt như ngốc tử trước mắt mà chẳng thèm so đo, nó nằm xuống im lặng nhắm mắt ngủ một giấc mặc kệ Đoạn Hồn đứng đó ầm ĩ.

Doãn Trì Uyên dẫn nàng đi lòng vòng một lúc may ra vẫn có cây có quả để hái, nếu không lần này hắn không biết mặt mình nên giấu ở đâu.

- Nàng nếm thử xem có ngọt không

Cầm theo quả dại trên tay, hắn nhẹ điểm mũi chân đáp xuống trước mặt nàng, trường bào theo gió phiêu dật tạo nên mĩ cảnh hiếm gặp.

Quả dại đưa đến bên miệng của nàng, Quân Hoa cắn một ngụm rồi nuốt vào.

- Ngọt lắm!

- Vậy sao?

- Không tin huynh nếm thử đi

- Vậy được, ta nếm thử một miếng

Hắn đưa quả dại nàng vừa cắn lên miệng, không thèm đổi chỗ khác mà cứ vậy cắn xuống chỗ nàng cắn lúc nãy.

Trong miệng tràn ngập một cỗ mùi vị chua lè khiến Doãn Trì Uyên mím môi.

- Sao hả, thấy sao nào?

- Vậy mà nàng nói ngọt sao, chua quá đi!



- Chúc mừng huynh, huynh đã bị ta lừa rồi

- Nàng dám lừa ta à?

- Dám chứ

- Ta phải phạt nàng mới được

Doãn Trì Uyên dọa nàng, đối với người bình thường khi hắn một mặt uy hiếp tay chân liền run rẩy, còn đối với nàng chả có chút ảnh hưởng nào.

Một mặt là vì thái độ có điểm khác nhau, hai là nàng tiếp xúc với hắn lâu hơn đám người ngoài kia nên thừa biết hắn không đáng sợ như vậy.

Có điều nàng không hề biết được sự đáng sợ của hắn trước mặt người khác là như thế nào, chỉ riêng nàng mới là ngoại lệ duy nhất của hắn thôi.

- Ta dám chắc huynh không phạt ta đâu, A Uyên sẽ không nỡ phải Tiểu Hoa a!

Chiêu cũ lại được nàng sử dụng, Quân Hoa mím môi chớp chớp đôi mắt to vẻ đáng thương, trong lòng hắn mềm nhũn nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra cứng rắn với nàng.

- Nàng đoán sai rồi, ta rất muốn phạt nàng đấy

- Vậy huynh phạt đi, ta sẽ đi nói với Ngưng Lạc huynh đánh ta

Mềm mỏng không được thì cứng vậy, nàng lấy Ngưng Lạc ra dọa hắn, mỗi lần hắn trêu chọc nàng đều bị nàng cùng Ngưng Lạc hợp sức trả đũa.

- Ta còn đánh luôn cả nó nữa

- Oa, A Uyên thật nhẫn tâm, có biết người ta đau lòng không?!

Nữ nhân thay đổi sắc mặt, đáy mắt long lanh ngập nước, hắn tưởng đâu nàng bị bản thân hắn dọa liền lúng túng dỗ nàng.

- Ta đùa chút thôi, Tiểu Hoa, nàng đừng kích động

- Hì hì, ta biết ngay mà

Nhìn cái bộ lúng túng của hắn nàng cũng biết nam nhân ngoài lạnh trong nóng này chưa từng dỗ dành nữ nhân.

- Aiz, nàng đúng là tiểu hồ ly gian manh mà

Hắn gõ lên trán nàng một cái, con người nàng nói trở mặt liền trở mặt, hắn biết rõ nhưng không muốn vạch trần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.