Sáng hôm sau, ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Ly Tâm mơ màng tỉnh lại, nhìn thoáng qua thời gian mới có 7 giờ sáng. Tối hôm qua ngủ tương đối trễ, Ly Tâm bây giờ còn có chút mỏi mệt, hai chân cũng bủn rủn.
Mà hắn bên cạnh còn đang ngủ say, đôi mắt đáp xuống môi hắn.
Ly Tâm khẽ cúi người chậm rãi kề lại gần mặt Hạ Dương. Hơi thở ấm áp càng ngày càng gần. Chỉ cần Ly Tâm tiến gần thêm một chút nữa là có thể hôn lên...
Nhưng cuối cùng Ly Tâm vẫn không đủ dũng cảm, chật vật đứng dậy rời đi.
cô vẫn là không dám hôn Hạ Dương.
5 năm nay, Hạ Dương rất khi ít cùng cô hôn môi.
Ly Tâm xuống giường, vào phòng tắm trước tắm rửa cơ thể rồi một mình đi đến phòng chơi đàn. Cầm violin, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt lên những sợi dây đàn.
Cây đàn violin này là do Hạ Dương mua tặng cô, là một cây đàn cổ. Lúc đó, là cô nhìn thấy tin tức trên mạng về thông tin của cây đàn này đang được triển lãm ở nước ngoài, sau đó cô tình cờ nhắc đến cây đàn với Hạ Dương có một lần. Không ngờ đến tháng thứ hai Hạ Dương đã mua cây đàn này về tặng cô, còn đặc biệt sửa sang lại một phòng trong căn hộ để làm phòng chơi đàn cho cô.
Ly Tâm còn nhớ rõ lúc ấy cô đã xúc động như thế nào khi nhìn thấy cây đàn violin này. Không phải vì cây đàn quý giá như thế nào, mà là vì chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-tinh-nhan/2654540/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.