Ngày hôm sau, Hạ Dương đưa Vân Thy đến căn hộ mà anh đã cho cô. 
Căn nhà rộng lớn đày đủ tiện nghi được bảo dưỡng rất tốt, trên kệ sách trồng đầy chậu hoa, trên sân thượng cũng trồng rất nhiều hoa, thậm chí còn có một căn phòng được cải tạo thành vườn hoa. 
Vân Thy đến bên ngoài vườn phòng, nhìn vào bên trong qua tấm kính thốt lên: "Thế mà ở đây còn có một vườn hoa, đẹp quá!" 
Hạ Dương nhìn vườn phòng tùy ý nói: "Là do một tay Ly Tâm thiết kế." 
"Một mình cô ấy làm?" Vân Thy thoáng có chút ngạc nhiên nở nụ cười: "Cũng khá đẹp!" 
Vân Thy đẩy cửa ra đi vào. Hương hoa nồng thắm thoang thoảng trước mặt, Vân Thy ngửi thấy mùi hương kia đột nhiên cúi đầu, ho dữ dội, một tay vịn ở cửa, một tay gắt gao ôm chặt ngực. 
Biểu cảm trên mặt Vân Thy thống khổ như là không thở nổi. Hạ Dương nhanh chóng phản ứng lại vội vàng đỡ Vân Thy đến ghế sô pha bên cạnh, động tác thuần thục lấy ra một hộp thuốc trong túi áo khoác của Vân Thy. 
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Vân Thy mới đỡ hơn, có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, em có chút khó chịu ..." 
"Chắc là bị dị ứng ..." Vân Thy thoạt nhìn còn có chút suy yếu. 
Hạ Dương nhìn thoáng qua vườn phòng, nhíu mày hỏi: "Dị ứng phấn hoa?" 
"Không biết." Vân Thy lắc đầu: "Ngày thường có bắt gặp chậu cây hay hoa gì đấy thì vẫn khỏe, có thể là do hoa trong vườn phòng tương đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-tinh-nhan/2654532/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.