Lưu Ly bỗng bật cười. Không phải 50 năm là cả đời người rồi sao.
‘‘Đến lúc đó tôi đã trở thành một bà lão nhăn nheo rồi, không thể hầu hạ ngài được.’’
‘‘Không nhăn nheo.’’
Lưu Ly bỗng lấy lại bình tĩnh, thoáng chốc lạnh lùng nói: ‘‘6 tháng.’’
6 tháng??? không phải là quá ít sao. Không đủ đối với hắn chút nào.
Hạ Dương định mở miệng phản bát vì thời gian quá ít: ‘‘Không phải là quá…’’
Chưa kịp nói hết câu thì Lưu Ly lại cắt lời: ‘‘4 tháng–’’
Hạ Dương bổng thoáng chốc giật mình. Sao thời gian lại ngắn hơi rồi. Hạ Dương vội đồng ý.
4 tháng – đối với cô là quá dài nhưng đối với Hạ Dương lại quá ít.
‘‘Ngoài ra tôi có một vài điều kiện.’’
Hạ Dương: ‘‘Em nói đi.’’
Lưu Ly: ‘‘Thứ nhất, Ngài không được công khai chuyện ngài bao nuôi tôi và không được cấm cảng công việc riêng của rôi.’’
‘‘Thứ hai, Tôi sẽ không chuyển đến sống chung với ngài.’’
‘‘Và thứ ba, Lúc làm chuyện tình ái ngài phải bịt mắt và không hôn môi.’’
Hạ Dương có chút uất ức, những chuyện khác hắn có thể đồng ý nhưng hôn môi thì…
Hạ Dương định nói gì đó nhưng Lưu Ly lại cướp lời: ‘‘Nếu ngài không đồng ý bất kì điều kiện nào nêu trên thì coi như hợp đồng hủy bỏ.’’
Hạ Dương lúc này chỉ biết ôm uất ức mà đồng ý. Chuyện trên thương trường Hạ Dương chưa bao giờ để mình thất thố nhưng khi đối mặt với Lưu Ly Hạ Dương chẳng biết câu chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-tinh-nhan/2654448/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.