Chương trước
Chương sau
Dương Linh Hạ kéo anh ngồi xuống, rồi đặt ly rượu vang đã sớm rót sẵn tới trước mặt Lâm Khánh Quyền: “Quyền, anh nếm thử xem mùi vị này có hợp với khẩu vị của anh không?”
Lâm Khánh Quyền cầm ly rượu lên, khẽ lắc vô cùng tao nhã, đợi sau khi mùi rượu hòa quyện vào không khí, mới để bên miệng từ tốn nhấp một ngụm, rồi nếm kỹ lưỡng một phen: “Rượu ngon, mùi vị rất thuần khiết.”
Dương Linh Hạ cười đáp: “Quyền, nếu là rượu ngon thì anh uống thêm đi.”
Hai người hàn huyên với nhau, thời gian dần trôi qua, rượu trong ly bọn học cứ liên tục bị vơi đi, ngay cả Lâm Khánh Quyền luôn có tửu lượng hơn người cũng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, anh định đứng dậy nhưng lại nhất thời ngã xuống ghế.
Dương Linh Hạ đi tới, ân cần hỏi han: “Quyền, anh uống say rồi à? Để em dìu anh nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát.”
Lâm Khánh Quyền vốn định xua tay, ai dè cả người lại mất hết sức lực, để mặc Dương Linh Hạ dìu anh nằm xuống giường, cô vươn tay định cởi đồ giúp anh, không ngờ lại bị anh túm lấy, nên dịu dàng nói: “Quyền, anh uống say rồi, để em cởi đồ giúp anh, như vậy sẽ ngủ thoải mái hơn.”
Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô bằng đôi mắt say khướt mơ màng.
Dương Linh Hạ khẽ cười nói: “Quyền, lát nữa em sẽ khiến anh càng thoải mái hơn, qua đêm nay, em sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của anh.”
Cô giơ tay sờ mặt Lâm Khánh Quyền: “Quyền, anh đừng trách em tính kế với anh, em chỉ sợ anh rời xa em mà thôi, anh luôn miệng nói yêu em, nhưng lại không chịu chạm vào em, em sợ anh sẽ bị con tiện nhân Lục Thi Nguyệt kia mê hoặc, nên em đành phải ra tay trước để chiếm lợi thế, đợi chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, thì anh sẽ không thoát khỏi tay em nữa.”
Lâm Khánh Quyền vẫn say khướt mơ màng nhìn cô, bỗng lên tiếng: “Thi Nguyệt.”
Dương Linh Hạ như bị sét đánh trúng, cả người nhất thời không thể nhúc nhích.
“Quyền, anh luôn miệng nói anh không yêu cô ta, nhưng dù đã uống say, bị em bỏ thuốc, thì anh vẫn gọi tên cô ta.” Dương Linh Hạ như phát điên xé quần áo của Lâm Khánh Quyền, giận dữ nói: “Quyền, em vốn định bỏ thuốc anh, nhưng lại sợ cơ thể anh có mệnh hệ gì nên không dám làm thế, nhưng sao anh có thể gọi tên người phụ nữ khác? Anh làm vậy là đâm một nhát dao vào tim em đấy?”
Lâm Khánh Quyền vẫn lẩm bẩm: “Thi Nguyệt, em quay về đi, rồi chúng ta cùng ngủ.” Dứt lời, anh vốn định đứng dậy đẩy Dương Linh Hạ ngã xuống giường, ai dè lại không có một chút sức lực.
Lâm Khánh Quyền kỳ lạ hỏi: “Thi Nguyệt, tôi bị gì thế?”
Dương Linh Hạ phải dốc hết sức lực mới lột sạch quần áo của anh, rồi cô nhanh chóng cởi đồ trên người mình, vóc dáng cao ráo ngồi lên người Lâm Khánh Quyền, ai ngờ anh không biết lấy đâu ra sức lực, mà đẩy cô ra lẩm bẩm: “Trên người em thối quá, mau cút ra cho anh.”
Dương Linh Hạ vừa thẹn vừa tức, từ nhỏ cô đã được mọi người vây quanh, chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, hơn nữa còn là người đàn ông luôn miệng nói yêu cô, điều này đã khiến Dương Linh Hạ càng khó chịu hơn.
Dương Linh Hạ xoay mặt Lâm Khánh Quyền lại, đầy trìu mến nói: “Quyền, anh làm sao thế? Anh đừng nổi nóng, chúng ta đi ngủ thôi.”
Ai ngờ đáp lại cô lại là tiếng ngáy của Lâm Khánh Quyền.
Sắc mặt Dương Linh Hạ cực kỳ khó coi, lúc trắng lúc xanh, rất đặc sắc.
“Lâm Khánh Quyền, rõ ràng anh nói là yêu em, nhưng lại dùng cách này để sỉ nhục em, anh càng bài xích cơ thể em, thì càng muốn trở thành người phụ nữ của anh, em phải khiến cả đời này anh chỉ có một mình em.”
Dương Linh Hạ cúi người định hôn lên môi Lâm Khánh Quyền, ai ngờ anh ở trong mơ lại lẩm bẩm: “Thi Nguyệt, tôi không muốn ly hôn với em, tôi nghĩ tôi đã yêu em rồi.” Dứt lời, anh còn cười ngọt ngào, hoàn toàn không còn dáng vẻ ưu tú như lúc tỉnh táo.
Gương mặt đẹp đẽ của Dương Linh Hạ nhất thời dữ tợn, cô nói vào tai anh: “Quyền, em nhất định sẽ khiến anh yêu em lần nữa.”
Dứt lời, cô bước xuống giường, rồi lấy túi máu trong túi xách ra, đây là máu người mà cô đã mua ở trong bệnh viện, cô xé ra một lỗ nhỏ, rồi nhỏ xuống giường.
Nhỏ xong, cô ném túi máu vẫn chưa đổ hết vào bồn cầu, rồi nhấn nước xả trôi đi.
Dương Linh Hạ ra khỏi phòng tắm, vô cùng thong thả trèo lên giường, rồi nằm lên người Lâm Khánh Quyền cười nói: “Quyền, chúc anh mơ thấy em.”
Hôm sau lúc Lâm Khánh Quyền thức dậy, Dương Linh Hạ vẫn đang ngủ rất say trong lòng anh, thấy cả người anh và cô đều trần trụi, người từng trải như anh sao có thể không hiểu cơ chứ, nhưng tối qua anh đã phát sinh quan hệ như thế nào với cô, thì anh chẳng hề có ấn tượng gì.
Anh không thích cảm giác này, thậm chí còn hơi chán ghét, đồng thời nghi ngờ liệu có phải Dương Linh Hạ đã tính kế anh, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, cô quá ngây thơ, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, nhất định mọi thứ chỉ là hiểu lầm.
Lâm Khánh Quyền thức dậy chưa được bao lâu thì Dương Linh Hạ cũng mơ màng tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt của anh, hai mắt cô bỗng đỏ hoe, tủi thân nói: “Quyền, tối qua sau khi anh uống say liền đẩy em xuống giường như phát điên lên vậy, em có gọi thế nào anh cũng không quan tâm, chẳng phải anh bảo đêm đầu tiên của chúng ta sẽ không để em chịu uất ức à? Nhưng tối qua anh lại làm em đau, em khóc lóc đánh anh, nhưng anh lại phớt lờ em.”
Dứt lời, cô tủi thân khóc lóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.