Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười. Lục Phượng khoanh hai tay trước ngực: "Từ Thần Chinh, sau khi trở thành tổng giám đốc thì anh càng ngày càng hách dịch đấy, ngay cả tôi nghe thấy cũng không khỏi nổi da gà." Từ Thần Chinh chỉ mỉm cười, giống hệt kẻ khẩu Phật tâm xà: "Mấy tiếng nữa là đến giờ cơm rồi, hay là hai người vào ngồi ở văn phòng của tôi, chờ đến thời gian tôi sẽ làm chủ mời hai người đi ăn cơm." Lục Thi Nguyệt nói: "Hôm nay, tôi không bắt đầu công việc sao?" "Cô mới đến, làm sao ngày đầu tiên đã để cô làm việc được, hơn nữa, ngày mai cũng là cuối tuần rồi, hôm nay không làm cũng chẳng sao, để tuần sau cô lại đến làm việc là được rồi." "Cũng được." Lục Phượng nói: "Nếu hôm nay không cần làm việc, vậy thì Thi Nguyệt, chúng ta đi thôi." Lục Thi Nguyệt nhíu mày, nói: "Lục Phượng, hôm nay cậu làm sao thế?" Lục Phượng tức giận trừng mắt với Từ Thần Chinh: "Nơi này có người tớ thấy ngứa mắt, đợi ở đây, không khí thật quá vẩn đục." Lục Thi Nguyệt liếc nhìn cô, nói: "Phượng, cậu đã là người trưởng thành rồi, không thể như thế." Lục Phượng hít một hơi thật sâu, giang tay ra, nói: "Được, là lỗi của tớ, là tớ cố tình gây sự, tớ ngậm miệng, được chưa.?" Lục Thi Nguyệt không biết làm thế nào. Từ Thần Chinh cười nói: "Lục Phượng, chuyện năm đó tôi cũng cũng có một nửa trách nhiệm, tôi xin lỗi, cho tôi một cơ hội mời hai người ăn cơm, xem như là chuộc lỗi." Dưới ánh mắt hàm chứa cảnh cáo của Lục Thi Nguyệt, Lục Phượng miễn cưỡng gật đầu. Nhà hàng Hồng Thành, Từ Thần Chinh vừa dẫn Lục Thi Nguyệt và Lục Phượng đi vào thì lập tức có hai cô gái lễ tân xinh đẹp trẻ tuổi tiến lên đón, nói: "Tổng giám đốc Từ, phòng VIP mà anh đặt đã chuẩn bị xong, mời đi bên này." Ba người đi theo cô gái lễ tân về phía trước, không ngờ đối diện lại đụng phải Lâm Khánh Quyền luôn miệng nói đang đi công tác, mà bên cạnh Lâm Khánh Quyền còn có một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng điều khiến Lục Thi Nguyệt khiếp sợ không phải sự xinh đẹp của cô ta, mà là dáng dấp của cô ta và cô rất giống nhau, có điều khí chất hai người lại khác biệt một trời một vực, một thuần khiết như đóa hoa sen trắng, một quyến rũ như một đóa anh túc có độc. Vì vậy, Lục Thi Nguyệt thầm cảm thấy chấn động, tay chân trở nên lạnh buốt, Lục Phượng vội đỡ lấy cô, cũng rất phẫn nộ nhìn Lâm Khánh Quyền, có vẻ giễu cợt nói: "Thì ra là tổng giám đốc Lâm, không phải tổng giám đốc Lâm nên đang đi công tác ở An Túc sao, làm sao lại ở đây, bên cạnh còn có thêm một người đẹp? Ồ, tôi biết rồi, thì ra tổng giám đốc Lâm nói đi công tác là giả, ra ngoài gặp tình nhân mới là thật, tổng giám đốc Lâm là người thành công, dù bên ngoài bao nuôi một hai tình nhân nhỏ cũng không ai trách anh, hà tất phải phí hết tâm tư nói dối chứ, chà chà..." Lục Thi Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Khánh Quyền, rồi lập tức nở nụ cười, nhìn không ra có gì bất thường, nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh đi công tác về rồi à, không biết cô gái bên cạnh xưng hô như thế nào?" Khóe miệng Lâm Khánh Quyền nhếch lên, nhìn chằm chằm Lục Thi Nguyệt. Giai nhân bên cạnh anh cất giọng nói như chim oanh: "Khánh Quyền, ba người này đều là bạn anh phải không? Không giới thiệu một chút?" Lâm Khánh Quyền lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn cô gái bên cạnh trở nên dịu dàng, nhưng vừa mở miệng, lại có thể lăng trì Lục Thi Nguyệt đang sống sờ sờ: "Chẳng qua là ba người bạn bình thường mà thôi." Cô gái bên cạnh anh lại nói: "Em thấy cô gái này nhìn khá giống em, Quyền, anh nói có đúng không?" "Có một chút, có điều cô ấy không thể đẹp bằng em được." Lâm Khánh Quyền nói. "Lâm Khánh Quyền, đồ đàn ông cặn bã, vong ân phụ nghĩa, Thi Nguyệt nhà chúng tôi thế nhưng là vợ anh, từ khi nào đã biến thành người phụ nữ không quan trọng thế?" Lục Phượng căm hận trừng mắt với Lâm Khánh Quyền, sau đó chỉ vào cô gái kia, nói: "Tôi không quan tâm cô và Lâm Khánh Quyền có quan hệ thế nào, cô bớt giả ngây thơ trước mặt tôi đi, dưới ngòi bút của tôi, loại con gái như cô chính là đồ giả vờ ngây thơ mà thôi, thứ gì chứ, giả vờ như cái gì cũng không biết, tôi nói cho cô biết, người đàn ông bên cạnh cô đã kết hôn với người khác rồi, mà vợ anh ta chính là người bạn này của tôi, hiểu chưa?" Cô gái kia rất vô tội nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: "Khánh Quyền, đã xảy ra chuyện gì? Anh kết hôn rồi ư?" Sắc mặt Lâm Khánh Quyền nhất thời trầm xuống, lạnh nhạt nhìn Lục Thi Nguyệt: "Lục Thi Nguyệt, bảo bạn thân của cô quản tốt miệng của mình, bằng không tôi cũng sẽ không khách khí, hôm nay Linh Hạ trở về là có một buổi biểu diễn dương cầm." Lục Thi Nguyệt nhếch miệng mỉm cười, đưa tay ra với Dương Linh Hạ, nói: "Thì ra là cô Linh Hạ, rất vui được gặp cô, trước kia vẫn nghe tổng giám đốc Lâm nhắc tới cô, không ngờ người thật lại xinh đẹp như vậy." Nếu Dương Linh Hạ giả vờ như không biết cô, vậy cô cùng không để ý diễn kịch theo cô ta, ai bảo người ta thích tỏ ra ngây thơ, mà ông chủ Lâm Khánh Quyền của cô lại nâng đóa hoa sen trắng này trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan nữa nha. Nhưng mà ai đến nói cho cô biết, tại sao lòng cô lại đau như thế chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]