------------------------------------------------
Hạ Dương khẽ nhíu mày, sợ thiếu niên đổi ý liền cúi người xuống gần như đè cậu ở dưới thân, khóa chặt người vào trong ngực mình, thấp giọng nói: "Lúc trước em đã đồng ý rồi."
"Không quên." Hứa Thừa Yến cười, vòng lấy cổ nam nhân: "Em còn nhớ rõ mà."
"Ừm." Hạ Dương chôn vào cần cổ thiếu niên, bàn tay sờ đến bên cậu nhẹ nhàng vuốt ve, lại thúc giục: "Cầu thang."
Hứa Thừa Yến xoa xoa gáy hắn cố nén cười, nhưng vẫn bèn nhắc nhở một câu: "Bác Văn sẽ thấy đấy."
Dù sao bác Văn cũng còn ở nhà, nếu muốn lăn lộn ở cầu thang mà lỡ như bị bác Văn thấy được sẽ rất xấu hổ. Hứa Thừa Yến cũng không có chấp niệm gì nhiều đối với chuyện làm ở cầu thang, đầu ngón tay vô thức câu lấy tóc Hạ Dương đùa nghịch.
Hạ Dương trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Anh còn có một căn hộ khác ở ngoại ô phía Tây."
"Hả?" Hứa Thừa Yến nhất thời không hiểu.
Hạ Dương: "Ở đó có cầu thang, không có bác Văn, cũng không có ai khác."
Hứa Thừa Yến nghe tới đây liền lập tức hiểu được ý của Hạ Dương là gì, nhịn không được chất vấn: "Ngoài cầu thang ra anh không còn nghĩ tới chuyện gì khác nữa à?"
Hạ Dương không nói gì, yên lặng dựa vào người thiếu niên. Kế tiếp hắn duỗi tay ra sờ sờ khóe mắt Hứa Thừa Yến, nhìn chăm chú vào cặp mắt đào hoa kia.
Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Anh muốn ăn hoành thánh."
Hứa Thừa Yến lười biếng đáp: "Vậy anh xuống dưới đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-the-than/887542/chuong-161.html