---------------------------------------------- Hai đôi môi áp vào nhau, hô hấp ấm áp cùng giao hòa triền miên. Hạ Dương mở to mắt, theo bản năng nâng tay lên ôm chặt lấy eo thiếu niên muốn đáp lại nụ hôn này. Nhưng Hạ Dương còn chưa kịp thâm nhập thì người trước mặt đã bất ngờ lùi lại rồi kết thúc nụ hôn. Hứa Thừa Yến ngoảnh mặt đi tiếp tục nhìn về phía dòng sông, vẻ mặt không chút thay đổi, thật giống như người chủ động hôn môi vừa rồi không phải là cậu vậy. Hạ Dương nhìn người bên cạnh, trong mắt mang theo ý cười gọi: "Yến Yến." Hứa Thừa Yến thập phần bình tĩnh đáp lại, nhìn qua Hạ Dương ngữ khí tự nhiên hỏi: "Sao thế?"
Hạ Dương không nói gì, chỉ dùng tay ấn sau gáy thiếu niên giữ chặt cậu lại rồi chậm rãi tới gần muốn tiếp tục nụ hôn ban nãy. Hứa Thừa Yến nhanh chóng rụt người lại, đẩy bả vai Hạ Dương ra nhắc nhở: "Đang ở bên ngoài, đừng hôn." Hạ Dương vẫn không dừng lại mà tiếp tục tới gần. Nhưng Hạ Dương cũng thoáng khắc chế một chút không hôn môi mà hôn nhẹ lên trán cậu rồi ôm cậu vào trong ngực. Hứa Thừa Yến dựa vào hõm vai Hạ Dương, cũng đưa tay ôm chặt lấy nam nhân trước mặt, còn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của mình càng lúc càng nhanh. Trời đã về đêm, gió bên ngoài càng lúc càng mạnh thổi quần áo vang lên tiếng sột soạt. Mà trên người Hứa Thừa Yến chỉ mặc chiếc áo khoác dài tay, coi như là rất ít nhưng giờ phút này cậu lại không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại là cả người tự động nóng lên. Giống như là bị phát sốt, thân thể từ trong ra ngoài đều bắt đầu nóng lên, trái tim trong lồng ngực vẫn luôn đập kịch liệt không hề có dấu hiệu bình tĩnh lại.
Hai người ôm nhau một lúc trên cầu, sau đó mới buông ra. Có điều Hạ Dương vẫn gắt gao nắm chặt tay thiếu niên hỏi: "Về nhé?" Hứa Thừa Yến gật đầu, hai người cùng nhau trở về khách sạn. Trên đường quay về khách sạn, Hạ Dương vẫn luôn nắm chặt tay Hứa Thừa Yến đến tận khi vào trong thang máy. Hai người đều không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau vài giây rồi nhanh chóng tách ra. Thẳng đến khi hai người về tới khách sạn, còn chưa kịp vào phòng ngủ thì Hạ Dương đã trực tiếp đẩy Hứa Thừa Yến vào ven tường rồi mạnh mẽ hôn lên. Lòng bàn tay Hạ Dương đặt lót phía sau đầu thiếu niên, cùng lúc cắn lên môi cậu một cách thô bạo. Lần hôn môi này so với lúc trước đều mãnh liệt hơn rất nhiều, Hạ Dương dường như mất kiểm soát, đầu lưỡi không ngừng xâm nhập vào sâu bên trong, một bàn tay khác cũng bất tri bất giác thò vào vạt áo thiếu niên. Hứa Thừa Yến ngửa cao đầu, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn dần dần biến mất giữa đôi môi, cái gì cũng nói không nên lời, đầu lưỡi trở nên tê dại.
Ngoại trừ đôi môi bị lấp kín, tay Hạ Dương còn đang sờ loạn khắp nơi trên người cậu làm thân thể tức khắc mềm nhũn vô lực treo trên người nam nhân. Thừa dịp thời gian tách ra một chút để thở, Hứa Thừa Yến gục trên vai Hạ Dương thở hổn hển, khuôn mặt tràn đầy đỏ bừng. Hạ Dương ôm người trong lòng ngực, tay kia theo thói quen vuốt ve sườn mặt thiếu niên thấp giọng nói: "Yến Yến, lần trước anh đã nói với em là khả năng tự chủ của anh không tốt rồi." Lồng ngực Hạ Dương còn đang kịch liệt phập phồng, thoáng bình phục hô hấp một chút rồi nói: "Đừng câu dẫn anh, anh không khống chế được đâu." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu qua nhìn gương mặt nam nhân, nhịn không được nói: "Em cũng chưa làm gì hết mà." Hạ Dương nắm lấy tay thiếu niên, thuận thế đáp trả: "Lúc nãy ở trên cầu em hôn trộm anh." Hứa Thừa Yến chú ý tới lời nói của Hạ Dương liền bật cười: "Vừa mới chạm vào một chút thôi mà đến mức này luôn à?" "Đúng vậy." Biểu tình Hạ Dương còn rất nghiêm túc: "Hôm nay là em hôn anh, em bỏ một ngàn điểm đi." "Ở đâu ra mà bỏ chứ..." Hứa Thừa Yến dựa trên vai Hạ Dương, trong giọng nói có chút ý cười. Hạ Dương trực tiếp ôm người trong lòng ngực lên, nhanh chân bay thẳng đến phòng tắm. Vào trong phòng tắm, Hạ Dương lại lần nữa đẩy cậu vào tường rồi tiếp tục hôn lên. Và những chuyện xảy ra sau đó đều tự nhiên thuận lý thành chương. Quần áo lần lượt từng cái rơi xuống sàn nhà, hô hấp Hạ Dương càng ngày càng thô trầm, không ngừng để lại dấu hôn trước ngực thiếu niên. Quần áo trên người cả hai người gần như đã cởi ra hết, mà phản ứng dưới thân Hạ Dương cũng không thể che đậy được nữa, cảm giác tồn tại rất mạnh. Hạ Dương thoáng buông tay ra, bật công tắc xả nước của bồn tắm lên rồi nói: "Để anh đi tìm lọ bôi trơn." Hứa Thừa Yến im lặng ở một bên, xem như ngầm đồng ý. Hạ Dương xoay người định tìm trong ngăn tủ đằng trước xem sao. Có điều Hạ Dương còn chưa đi xa thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng phịch nặng nề. Hạ Dương quay đầu lại liền trông thấy Hứa Thừa Yến ngồi dưới đất, có vẻ như cậu vừa mới vô tình bị ngã. "Em sao vậy." Hạ Dương vội vàng chạy đến, chú ý tới đầu gối thiếu niên đã xanh tím một tảng lớn không khỏi chau mày. Hạ Dương khẽ chạm nhẹ vào đầu gối hỏi: "Đau không?" "Không sao." Hứa Thừa Yến cười cười: "Hơi trơn nên em không cẩn thận bị ngã..." Hạ Dương đã không còn mấy tâm tư ái muội khác nữa, tùy tay nhặt áo khoác bên cạnh lên khoác vào người cậu, ngay sau đó liền ôm cậu rời khỏi phòng tắm trở lại phòng khách. Hạ Dương đặt thiếu niên trên sô pha, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cậu hỏi: "Hòm thuốc em để ở đâu?" Hứa Thừa Yến nhìn nhìn đầu gối của mình, cảm thấy không sao cả bèn nói: "Không có chuyện gì đâu, em ngủ một giấc là tốt thôi." Thế nhưng Hạ Dương vẫn gắt gao nhíu mày, lại ấn vào đầu gối nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu. Hạ Dương đang xoa đầu gối thì chợt cảm thấy vị trí này rất quen thuộc, lập tức nhớ tới một chuyện khác. Năm ngoái... Đầu gối của Yến Yến cũng bị thương, nhiều vết bầm tím như vậy. Hạ Dương lâm vào trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Anh xin lỗi." "Hả?" Hứa Thừa Yến tức khắc quay đầu qua, hoàn toàn không hiểu tại sao Hạ Dương lại xin lỗi. Hạ Dương: "Em bị thương." Hứa Thừa Yến vẫn có chút ngây ngốc, nói: "Là em tự mình không cẩn thận trượt ngã mà, không cần xin lỗi." "Phải xin lỗi." Hạ Dương cúi đầu: "Là anh không chăm sóc tốt cho em." Hạ Dương nhất thời lâm vào hồi ức, chậm rãi nói: "Năm trước Lâm Trì Tiêu... Hắn cũng làm đầu gối em thành như vậy." Nghe được ba chữ Lâm Trì Tiêu, Hứa Thừa Yến thoáng sửng sốt một hồi, nhưng nhất thời vẫn còn chưa kịp hiểu được tại sao lại đột nhiên nhắc tới Lâm Trì Tiêu. "Về sau anh sẽ chú ý." Vẻ mặt Hạ Dương đầy nghiêm túc, lòng bàn tay đặt trên đầu gối: "Sẽ không làm em bị đau nữa." Hứa Thừa Yến vẫn không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nhắc tới Lâm Trì Tiêu bèn hỏi: "Lâm Trì Tiêu là chuyện gì thế?" "Không phải em hẹn hò cùng hắn sao? Em đã gọi tên A Nam rất nhiều lần." Giọng điệu Hạ Dương trở nên lạnh lùng: "Còn có một lần hắn làm đầu gối của em bị thương nữa." Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhất thời dở khóc dở cười. Mấy chuyện này đều là vào năm ngoái, khi đó cậu tham gia một bộ phim cổ trang, vừa vặn cùng Lâm Trì Tiêu diễn tình lữ, mà tên nhân vật Lâm Trì Tiêu diễn chính là "A Nam". "Hạ Dương." Hứa T--hừa Yến muốn giải thích: "A Nam kia kỳ thật là..." Không đợi Hứa Thừa Yến nói xong, Hạ Dương đã cắt ngangi: "Thôi bỏ đi, đều đã qua hết rồi, anh không muốn nghe." Hạ Dương không muốn từ trong miệng Hứa Thừa Yến nghe được tên của người đàn ông khác, đặc biệt là tên A Nam kia. "Anh có chắc là không muốn nghe không?" Hứa Thừa Yến cười như không cười nhìn Hạ Dương. Hạ Dương nhíu mày, không nói gì. Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, sau đó duỗi tay qua chạm vào gò má nam nhân làm hắn ngẩng đầu lên. Hạ Dương vẫn nửa quỳ ở trên thảm, trả lời: "Anh muốn nghe nhưng cũng lại không muốn nghe." Vòa thời điểm đó, hắn không biết gì nhiều về A Nam, chỉ biết rằng A Nam chính là Lâm Trì Tiêu. Năm ngoái, quan hệ giữa Yến Yến và Lâm Trì Tiêu rất thân cận, thường xuyên hẹn gặp nhau. Cho dù lý trí có tự nhủ với bản thân rằng bọn họ đã tách ra ba năm rồi mới gặp lại, Yến Yến sẽ cùng người khác ở bên nhau, hoặc thậm chí có thể phát triển một số mối quan hệ thân thiết hơn cũng là điều bình thường. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc người khác làm một số hành động thân mật với Yến Yến của hắn, dắt tay hay ôm hôn gì đó, thậm chí là lên giường làm hắn thực sự ghen tị, cũng rất khó chấp nhận. Chuyện gì hắn cũng để ý, nên chuyện của A Nam cũng không ngoại lệ. Nhưng tất cả những kết quả này đều là do hắn gây ra. Nếu lúc trước hắn có thể đối xử với Yến Yến tốt một chút thì sau này đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng sẽ không xuất hiện A Nam kia. "Yến Yến..." Hạ Dương thở dài một tiếng: "Chuyện trước kia đều quên hết đi." Hạ Dương nắm lấy cái tay trên mặt kia: "Về sau anh sẽ bù đắp cho em thật tốt." Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi: "Anh bù đắp cái gì?" "Trên cầu thang." Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Làm một lần ở cầu thang." "Cầu thang?" Hứa Thừa Yến sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm. "Em và A Nam kia đã làm ở cầu thang rồi mà." Giọng nói Hạ Dương bất giác trở nên lạnh hơn, hắn vẫn luôn ghim chuyện cầu thang kia ở trong lòng. Lúc trước cũng chính là vì chuyện ở cầu thang nên đầu gối của Yến Yến mới bị Lâm Trì Tiêu làm cho bị thương, cũng để lại nhiều vết bầm. Hạ Dương nhíu mày, còn nói thêm: "Ba năm đó anh đều không tìm người khác, cũng không chạm vào ai hết." Hứa Thừa Yến gật gật đầu. "Chúng ta làm một lần ở cầu thang, vừa vặn huề nhau." Hứa Thừa Yến nghe vậy thật sự là nhịn không được nữa liền cúi đầu bật cười. Cũng không biết sao lại thế này, cậu chỉ là không cẩn thận té ngã một cái trong bồn tắm thôi mà đề tài lại đột nhiên nhảy tới "A Nam", còn nhảy tới chuyện bồi thường nữa, Hạ Dương cư nhiên nói muốn làm một lần ở trên cầu thang. "Hạ Dương." Hứa Thừa Yến cố nén cười, ngẩng đầu lên nói: "Để em giải thích rõ ràng cho anh đi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi." "Không cần đâu." Hạ Dương nhíu mày: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em cùng người khác hẹn hò cũng rất bình thường, đều là chuyện của quá khứ." Hứa Thừa Yến nhớ lại một chút chuyện hiểu lầm về cầu thang ngày hôm đó bèn giải thích: "Nếu là chuyện ở cầu thang ngày hôm đó thì em sẽ giải thích rõ ràng cho anh, là em tự mình không cẩn thận ngã cầu thang thôi." "Em cùng A Nam cũng không có quan hệ gì, tên A Nam kia chính là tên nhân vật mà Lâm Trì Tiêu diễn lúc đóng phim." "Về phần Lâm Trì Tiêu thì... Em cùng Lâm Trì Tiêu cũng chỉ là hẹn nhau ra ngoài ăn vài bữa cơm, không phải kiểu hẹn mà anh nghĩ đâu." Hạ Dương không nói gì, tựa hồ như không tin. Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân lãnh đạm trước mặt, khẽ thở dài tiến lên ôm lấy bả vai hắn nói: "Em chưa từng yêu đương với người nào khác, cũng chưa từng quan hệ với ai khác hết." Cho dù là trước đây hay hiện tại, bên người cậu cũng chỉ có một mình Hạ Dương. Hạ Dương vẫn luôn là người thân mật nhất, cũng là người đàn ông duy nhất của cậu. "Em chưa từng có người nào khác." Hứa Thừa Yến rất nghiêm túc kề sát lại gần bên tai nam nhân thấp giọng nói: "Chờ khi nào đầu gối của em lành lại... Có thể cân nhắc thử làm ở cầu thang một lần xem sao." --------------------------------------------------- Cầu thang play?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]