Chương trước
Chương sau

------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến thấy hắn nhìn mình bèn không được tự nhiên mà nghiêng đầu qua một bên: "Đừng nhìn."
"Anh muốn nhìn." Hạ Dương tiếp tục hôn lên khuôn mặt thiếu niên.
Hứa Thừa Yến bị hôn đến cả người nóng bừng, bèn nói: "Vậy tắt đèn đi."
"Được." Hạ Dương đứng dậy tắt đèn, ngay sau đó liền đè lên người thiếu niên.
Trong phút chốc căn phòng tối đen như mực, chỉ có mấy tia ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dần dần vang lên tiếng nước bôi trơn, kèm theo tiếng thở dốc bị đè nén. Rất nhanh, thanh âm có chút run rẩy của thiếu niên phát ra...


"Hạ Dương..."
Hứa Thừa Yến ngửa đầu lên thở dốc, bởi vì cả hai đã hơn một năm rồi không thân mật nên nhất thời thân thể cậu có chút không thích ứng, toàn thân căng cứng, đầu ngón tay siết chặt khăn trải giường.
Hạ Dương cũng đã nhận ra sự khẩn trương của thiếu niên liền lên tiếng trấn an: "Em đừng căng thẳng."
Hứa Thừa Yến đã ra đầy một thân mồ hôi, đầu ngón tay càng ngày càng dùng sức nắm chặt khăn trải giường đến nhăn nhúm thành một cục. Hạ Dương chậm rãi vươn tay ra đặt trên bàn tay kia của thiếu niên rồi từng chút một mở tay cậu ra. Khăn trải giường bị buông ra để lại đầy vết nhăn nhúm.
Hạ Dương cũng lồng bàn tay của mình vào tay cậu, mười ngón đan xen. Hạ Dương tận lực giảm tốc độ tấn công, nhịn không được vùi vào cổ thiếu niên gắt gao ôm thật chặt, nghe bên tai truyền đến tiếng thở dốc.

Bây giờ bọn họ đang trong tư thế thân mật nhất, loại xúc cảm tốt đẹp này thật sự là quá làm người ta phát nghiện. Ở trước mặt người mình thích đương nhiên sẽ không kiềm chế được mà muốn càng thân mật hơn một chút, càng thâm nhập sâu hơn... Sau đó, chậm rãi chiếm hữu.
Sau khi cuộc ân ái dài dằng dặc kết thúc Hạ Dương đè trên người cậu, không ngừng siết chặt người dưới thân không có ý định rời đi. Hứa Thừa Yến mở to mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Hạ Dương chăm chú nhìn vào thiếu niên, đầu ngón tay xoa xoa môi cậu hỏi: "Lần sau lại tiếp tục nhé?"
Hứa Thừa Yến nắm lấy cổ tay Hạ Dương: "Chờ khi nào anh bù lại đủ 1500 điểm rồi nói."
"Vậy cũng chỉ cần 150 con cá vàng là đủ thôi." Ngữ khí Hạ Dương không chút lo lắng, lại cúi đầu xuống áp vào mặt cậu.

Hứa Thừa Yến cũng vòng tay qua bả vai Hạ Dương ôm lấy hắn, mặt đối mặt với nhau. Hạ Dương cọ cọ mặt cậu rồi lại nhịn không được hôn lên đó, kế tiếp chậm rãi nhấm nháp hương vị bờ môi của cậu. Mãi đến khi môi cả hai đều sưng lên, lúc này bọn họ mới tách ra.
Hứa Thừa Yến tựa vào trong ngực nam nhân, đột nhiên nhớ tới điều gì đó liền lên tiếng nhắc nhở: "Anh không mang bao."
"Để anh rửa sạch cho em."
Nói xong, Hạ Dương liền bế người trong lòng ngực lên đi về phía phòng tắm. Bốn tắm của khách sạn được thiết kế dành cho hai người, sau khi đặt Hứa Thừa Yến vào trong bồn tắm, Hạ Dương cũng ngồi vào chung.
Trong bồn tắm tràn đầy nước nóng, Hứa Thừa Yến ngồi ở bên trong nhất thời có chút buồn ngủ. Hạ Dương thì vẫn chưa buồn ngủ nên ôm cậu tựa vào ngực mình rồi bắt đầu rửa sạch cho cậu. 
Hứa Thừa Yến dựa vào ngực Hạ Dương mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Nhưng khi đang ngủ nửa mê nửa tỉnh thì Hứa Thừa Yến bị động tác của Hạ Dương quấy nhiễu mà tỉnh lại.
"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến hơi cong người lên: "Tay anh..."
"Anh đang rửa sạch đây." Hạ Dương thong thả ung dung nói: "Hình như hơi sâu."
Hứa Thừa Yến thật sự là không còn lời gì để nói, xoay người sang một bên nhịn không được cúi đầu chôn vào hõm vai nam nhân rồi cắn một ngụm. Hạ Dương bị cậu cắn nhưng chỉ cười nhẹ một tiếng, động tác trên tay cũng không có dấu hiệu dừng lại mà vẫn tiếp tục, không kiêng nể gì mà khi dễ người trong lòng ngực.
Hứa Thừa Yến bị hắn bắt nạt tàn nhẫn bèn cắn loạn lung tung khắp nơi trên vai Hạ Dương. Hạ Dương lại không ngại chút nào, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng thiếu niên dỗ dành mèo con đang cắn loạn trong tay. Thật lâu sau, Hạ Dương cuối cùng cũng rút tay về.
Hạ Dương nhìn mèo con trong lòng ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Yến Yến, ngồi lên được không?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, đuôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Hạ Dương.
"Loại thuốc kia hình như lại phát tác rồi." Hạ Dương không chút hoang mang: "Khả năng còn phải làm phiền em thêm một chút."
Hứa Thừa Yến vòng lấy cổ Hạ Dương rồi chậm rãi ngồi lên người hắn. Hai người lại tiếp tục lăn lộn trong bồn tắm một hồi lâu, động tĩnh trong phòng tắm cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại. Mãi đến rạng sáng, phòng tắm lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Sáng hôm sau, thời điểm Hứa Thừa Yến tỉnh lại thì eo cùng chân đều không khỏi đau nhức. Bên ngoài trời đã hừng đông, mặt trời cũng đã lên cao, thoạt nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa.
Hứa Thừa Yến vẫn còn có chút mơ hồ, vừa động đậy cơ thể liền chú ý tới bàn tay đang đặt trên eo mình. Cậu nghiêng đầu qua thì thấy Hạ Dương đang ngủ ở bên cạnh. Hạ Dương mặc một chiếc áo ngủ lỏng lẻo, hơn phân nửa bộ ngực đều lộ ra. Hứa Thừa Yến lập tức nhìn thấy những vết cào trên ngực Hạ Dương, là vết tích mà cậu để lại tối hôm qua.
Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm mấy vết cào, nhịn không được vươn tay ra cẩn thận chạm vào. Tuy nhiên, khi cậu vừa mới sờ vài cái thì cổ tay đã nhanh chóng bị tóm gọn. Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên liền đối diện một đôi con ngươi đen nhánh.
"Yến Yến." Giọng nói Hạ Dương có chút trầm thấp: "Đừng đụng vào, năng lực tự chủ của anh không tốt đâu."
"Em vừa mới chạm vào một chút thôi mà..." Hứa Thừa Yến bật cười, nhưng vẫn thu tay lại.
Hạ Dương duỗi tay đặt lên eo thiếu niên hỏi: "Đau không?"
Hứa Thừa Yến gật gật đầu: "Có hơi đau."
Thế là Hạ Dương xoa xoa eo cho cậu, hỗ trợ mát xa. Hai người an tĩnh cùng nhau nằm ở trên giường, qua hồi lâu sau mới rời giường.
Thư ký đã mang quần áo đến, Hứa Thừa Yến thay quần áo xong thì để tránh bị nghi ngờ nên đến phim trường trước. Hạ Dương đến muộn hơn một chút, khi vừa đi vào đoàn phim liền trông thấy đạo diễn.
"Thật xin lỗi Hạ tổng... Tôi thực sự là không biết tại sao Cố Niệm lại như vậy! Chuyện này cũng không phải do tôi sắp xếp!"
Đạo diễn đã biết chuyện tối hôm qua Cố Niệm bò lên giường hắn, vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ đổi người ngay."
Hạ Dương gật đầu, lại nhìn thoáng qua phía phim trường bên kia. Hứa Thừa Yến đã thay trang phục diễn, đang ngồi trong một góc đối kịch bản cùng với một diễn viên khác trong đoàn. Hạ Dương không đi qua đó quấy rầy mà rời đi trước, đến bên ngoài trường quay.
Khu phim trường điện ảnh có không ít cảnh đẹp, Hạ Dương tìm một nơi ít người rồi lấy ra một điếu thuốc định hút một điếu. Nhưng Hạ Dương còn không kịp châm lửa thì đã nghe thấy một giọng trẻ con non nớt...
"Chú Tiểu Dương!"
Hạ Dương nhìn lại liền thấy Tiểu Trình mang cặp sách trên lưng đang nhảy nhót chạy tới. Tiểu Trình đi tới trước mặt Hạ Dương có chút hưng phấn ngẩng đầu lên.
Hạ Dương thuận tay xoa xoa đầu Tiểu Trình hỏi: "Nhóc tới đóng phim à?"
Tiểu Trình gật đầu rồi chỉ vào một hướng bên cạnh, giọng nói còn vương mùi sữa: "Cháu quay ở bên kia ạ."
Tiểu Trình lại hỏi: "Vậy chú Tiểu Dương thì sao? Chú cũng tới đóng phim ạ?"
"Tới đây xem một chút thôi."
Tiểu Trình lại thò đầu nhìn về phía sau Hạ Dương, thấy được một đoàn làm phim khác. Tiểu Trình nhìn nhìn bên kia liền thấy được Hứa Thừa Yến, lập tức vui vẻ hét lên: "Là anh Tần Chu a!"
Tiểu Trình vội vàng lon ton chạy về phía Hứa Thừa Yến, Hạ Dương cũng bèn đi theo sau trông chừng Tiểu Trình. Có điều lúc Tiểu Trình đi qua thì Hứa Thừa Yến vẫn còn đang quay phim.
Vì thế Tiểu Trình yên lặng đứng im một chỗ đợi cậu, thẳng đến khi Hứa Thừa Yến quay xong cậu nhóc mới hưng phấn chạy tới: "Anh Tần Chu ơi!"
Hứa Thừa Yến nghe được thanh âm liền trông thấy Tiểu Trình đang chạy về phía mình. Hứa Thừa Yến nhanh chóng đỡ lấy cậu nhóc, cười hỏi: "Nhóc sao lại ở đây?"
"Em cũng đến đây đóng phim ạ!" Tiểu Trình chỉ chỉ hướng bên cạnh, có chút hồ ngôn loạn ngữ giải thích.
Hứa Thừa Yến nắm tay dẫn Tiểu Trình về phòng nghỉ, sau đó gọi cho cha mẹ của Tiểu Trình báo một tiếng. Nhưng Tiểu Trình còn chưa muốn đi quay phim nên ăn vạ trong phòng nghỉ không chịu rời đi. Vừa vặn cha mẹ cậu nhóc nói rằng buổi trưa Tiểu Trình không có cảnh diễn nên Hứa Thừa Yến liền để cậu nhóc ở lại đây, dự định buổi chiều rồi đưa cậu nhóc về.  
Hứa Thừa Yến lại bảo trợ lý mua thêm một bữa trưa khác cho Tiểu Trình ăn. Tiểu Trình vừa ăn cơm vừa nói: "Lúc nãy em mới vừa gặp chú Tiểu Dương đấy anh."
Hứa Thừa Yến gật đầu, vừa rồi cậu không nhìn thấy Hạ Dương, cũng không biết Hạ Dương đi đâu, cứ luôn xuất quỷ nhập thần như vậy. Hai người một lớn một nhỏ ăn xong cơm trưa thì cũng chuẩn bị chợp mắt một chút. 
Hứa Thừa Yến tìm cái thảm lông đến, để Tiểu Trình ngủ trên giường còn mình thì ngủ trên sô pha. Tiểu Trình cũng rất ngoan ngoãn, nằm trên giường một lát đã ngủ ngay. Nhưng Tiểu Trình chỉ ngủ được nửa giờ đã tỉnh lại, không muốn ngủ nữa.
Tiểu Trình lại nghe thấy tiếng động trong phòng tbèn nhìn sang bên cạnh liền thấy chú Tiểu Dương của nhóc đã xuất hiện ở trong phòng, đang ngồi xổm bên cạnh sô pha. 
Hạ Dương nhìn chăm chú thiếu niên trên ghế sô pha, đầu ngón tay không khỏi vuốt ve sườn mặt cậu. Thiếu niên thực sự ngủ rất say, chắc là do đêm qua không ngủ đủ. Ánh mắt Hạ Dương khóa chặt vào người trước mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống môi cậu. 
Nhưng sau khi vừa hôn xong, Hạ Dương đột nhiên nhận thấy có gì đó không đúng lắm, vì thế nhìn sang bên cạnh liền thấy nhóc Tiểu Trình đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mình.
Hạ Dương nhìn nhìn Tiểu Trình, bèn đi qua hạ giọng nói: "Nhóc không được nhìn."
Tiểu Trình lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Cháu lại thấy chú Tiểu Dương hôn trộm nha."
"Nhóc đừng nói cho em ấy." Hạ Dương sờ sờ đầu Tiểu Trình: "Chú sẽ mua đồ chơi cho nhóc, vậy nên đây là bí mật riêng của hai người chúng ta đó."
Tiểu Trình lúc này mới gật đầu, rất tự giác nói: "Vâng ạ, bí mật thì không thể nói ra được."
Thế là Hạ Dương nắm tay Tiểu Trình rời khỏi phòng nghỉ, dẫn cậu nhóc ra ngoài mua đồ chơi. Mà bên trong phòng nghỉ, Hứa Thừa Yến vẫn còn đang say ngủ. 
Đến khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại thì thấy Hạ Dương và Tiểu Trình đều đang ở trong phòng. Trong tay Tiểu Trình còn cầm một bộ đồ chơi xếp gỗ, Hạ Dương thì ngồi bồi ở bên cạnh.
Hứa Thừa Yến ngồi dậy, lại nhìn thấy bên cạnh Tiểu Trình có mấy hộp mô hình ô to đồ chơi bèn liền hỏi: "Đồ chơi ở đâu ra vậy?"
"Chú Tiểu Dương mua cho em đấy ạ." Tiểu Trình tiếp tục chơi xếp gỗ.
Hứa Thừa Yến nhìn về phía Hạ Dương, thuận miệng hỏi: "Sao anh mua nhiều đồ chơi thế?"
Hạ Dương gật đầu, giọng điệu vô cùng tự nhiên trả lời: "Nhóc ấy thích nên anh đều mua hết."
Tiểu Trình cũng phối hợp gật gật đầu, còn nói thêm: "Đây là bí mật của em và chú Tiểu Dương."
Hứa Thừa Yến chợt nhận ra câu trả lời này của Tiểu Trình có chút quen tai, hình như lúc trước Tiểu Trình cũng từng nói với cậu như vậy, có vẻ như giữa Tiểu Trình và Hạ Dương có một bí mật nhỏ nào đó.
Hứa Thừa Yến bèn hỏi: "Có thể nói cho anh biết bí mật này không?"
Hạ Dương liền ngắt lời: "Không có gì cả đâu."
Tiểu Trình cũng lắc đầu đáp: "Em không thể nói được."
Hứa Thừa Yến cảm giác được có gì đó không ổn, vì thế cố ý hỏi Tiểu Trình: "Vậy là hai người làm chuyện gì xấu rồi đúng không?"
Tiểu Trình vội vàng xua tay: "Em rất ngoan, em không có làm chuyện gì xấu hết!"
Tiểu Trình lại chỉ chỉ Hạ Dương nói: "Là chú Tiểu Dương thừa dịp anh Tần Chu ngủ đã hôn trộm anh đấy ạ." 
------------------------------------------------
Hạ tổng có bạn nhóc đồng đội đáng đồng tiền bát gạo thật?
Bánh cá: Thật sự cảm ơn những lời chúc của mọi người rất nhiều, không hiểu sao chứ đọc được những lời chúc của mọi người tui vui lắm luôn nên hôm nay thi rất tốt. Vậy nên hứa hẹn với mọi người cuối tuần này sẽ có tin vui nhé, có ai đoán được không nào??

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.