-------------------------------------------------- Lúc này thiếu niên đang dịu dàng chăm chú nhìn Hạ Dương, trong đôi mắt đào hoa đẹp đẽ kia chứa đầy ý cười, giống y hệt như trong trí nhớ của hắn. Thiếu niên dựa vào bồn rửa tay, áo sơ mi trên người buông lỏng lẻo lộ ra mảng lớn xương quai xanh, mà vạt áo sơ mi cũng chỉ che khuất phần đùi còn bên dưới không có gì che chắn cả. "Yến Yến." Hạ Dương bước lên trước, giọng nói mang theo chút khàn khàn: "Mặc quần áo cẩn thận vào." Hạ Dương đi tới trước mặt thiếu niên dự định cài cúc áo sơ mi lại cho cậu. Có điều đang khi Hạ Dương cài cúc áo thì thiếu niên đã vươn tay ra nắm lấy bàn tay kia của Hạ Dương.
"Tiên sinh." Thiếu niên thoáng tiến lại gần, thân thể gần như dán sát vào người nam nhân, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh không thích em như thế này sao?" Thiếu niên hơi ngửa đầu lên, lại bởi vì mới vừa tắm xong nên gương mặt vẫn còn đỏ bừng, đôi môi cũng rất hồng nhuận, thoạt nhìn thực sự phá lệ mê người. Nhìn thiếu niên đầy câu người trong lòng ngực, Hạ Dương nhịn không được duỗi tay ra tháo cặp kính gọng mỏng kia xuống, nhìn vào đôi mắt đào hoa đầy quen thuộc kia. Đáp án tất nhiên là hắn thích rồi. Dù vậy Hạ Dương vẫn khắc chế dời mắt sang chỗ khác, tùy tay để mắt kính lên trên bồn rửa tay rồi nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng thiếu niên, thấp giọng sủng nịch: "Được rồi, em đừng nghịch nữa." Hạ Dương lại sờ sờ đầu thiếu niên thì cảm nhận được trong lòng bàn tay mát lạnh liền khẽ nhíu mày: "Tóc cũng còn chưa sấy khô."
Nhưng thiếu niên vẫn lười biếng dựa vào lồng ngực nam nhân, vòng tay ôm lấy eo hắn: "Vậy tiên sinh giúp em đi." Giọng nói thiếu niên vẫn đầy mềm mại, như đang làm nũng vậy. Con ngươi Hạ Dương nháy mắt tối sầm xuống, hầu kết khẽ trượt lên trượt xuống. "Đứng yên nào." Hạ Dương bỏ cái tay kia ra khỏi eo, sau đó lấy máy sấy bên cạnh qua giúp cậu làm khô tóc. Thiếu niên cũng ngoan ngoãn đứng im hơi cúi đầu xuống. Rất nhanh sau đó tóc đã được sấy khô xong. Hạ Dương để máy sấy sang một bên, trong lúc lơ đãng cúi đầu xuống đột nhiên liếc thấy hạ thân thiếu niên ngay cả qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc. Hạ Dương bèn hỏi: "Qυầи ɭóŧ em để ở đâu?" Thiếu niên lại lắc đầu nói: "Em không lấy vào." Cậu lại dựa sát gần lần nữa, trên gương mặt cũng nở một nụ cười thật tươi ôm lấy eo nam nhân hỏi lại: "Tiên sinh có thích không?"
Hô hấp Hạ Dương thoáng chút thô trầm, nhưng vẫn cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng, ngữ khí khẽ tăng thêm: "Yến Yến, đừng nháo." Thiếu niên nghe vậy liền sửng sốt, bàn tay ôm eo nam nhân cũng bất tri bất giác buông xuống, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, em không nháo..." Hai mắt thiếu niên cụp xuống, vẻ mặt cũng có chút mất mát. Hạ Dương nháy mắt phản ứng lại, lập tức cúi đầu lại gần, một tay ôm lấy eo thiếu niên, tay kia ôm lấy khuôn mặt rầu rĩ của cậu nhanh chóng giải thích: "Anh không phải có ý này." "Tiên sinh..." Thiếu niên mở to mắt, đôi mắt đào hoa ướt cũng thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Thiếu niên vươn tay ra nắm lấy góc áo nam nhân, dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Em đã... rất ngoan mà." "Đừng câu dẫn anh." Bàn tay đang đặt trên eo thiếu niên của Hạ Dương bất tri bất giác càng ngày càng dùng sức hơn: "Anh không kiểm soát bản thân nổi." Thiếu niên không nói gì mà chỉ chậm rãi nâng tay lên, đầu ngón tay chạm vào vòng eo nam nhân rồi dần dần hướng lên trên. Trên người Hạ Dương vẫn còn mặc tây trang chỉnh tề, cổ áo thắt cà vạt màu đen. Thiếu niên sờ đến cà vạt, đầu ngón tay khẽ câu lấy nó. "Tiên sinh." Thiếu niên vừa câu lấy cà vạt vừa chủ động hỏi: "Phải dùng cà vạt sao?" Hạ Dương không nói gì, chỉ yên tĩnh cúi đầu nhìn vào ánh mắt thiếu niên. Cặp mắt đào hoa kia tràn đầy nhu tình, chỉ chứa duy nhất một mình hình bóng của hắn. Nhưng hết thảy những điều này đều là cậu đang diễn, là giả. "Yến Yến." Hạ Dương thở dài một tiếng, bất giác cúi người dựa lại gần. Cho dù biết rõ là giả nhưng hắn cũng cam tâm tình nguyện rơi vào sự nhu tình này. Yến Yến của hắn, kỹ thuật diễn thật sự là quá tốt. Nhưng loại cảm giác được yêu thích một cách nghiêm túc như thế này lại quá dễ chìm đắm vào. Hạ Dương khẽ cọ cọ sườn mặt cậu, đôi môi cũng vô thức áp vào bờ môi ấm nóng của thiếu niên nhẹ nhàng cọ xát. Đôi môi thiếu niên khi chạm vào cảm giác rất mềm mại, Hạ Dương cọ cọ thêm một lúc lại vươn đầu lưỡi ra thử thăm dò muốn thâm nhập vào sâu hơn nữa. Mà lần này thiếu niên cũng không hề phản kháng, ngoan ngoãn thuận theo hé môi ra, khớp hàm cũng thả lòng làm môi lưỡi không chút khoảng cách cuốn lấy nhau. Hơi nước ẩm ướt trong phòng tắm vẫn còn chưa tan, lờ mờ bên trong là hai bóng người đang gắt gao ôm chặt lấy nhau. Thiếu niên hơi ngửa đầu, đôi tay vòng lấy cổ nam nhân, thân hình chặt chẽ ép sát vào nhau. Tiếng nước hôn môi cũng vang lên, càng ngày càng kịch liệt. Sau khi hai đôi môi vừa tách ra, Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được nữa liền dùng sức trực tiếp ôm trọn thiếu niên lên. Thiếu niên ngơ ngẩn nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng ôm lấy bả vai nam nhân, hai chân cũng vòng qua eo hắn. Hạ Dương đi về phía phòng ngủ thả người trong lòng ngực xuống giường, không chút do dự cởϊ áσ vest trên người ra rồi trực tiếp đè lên người cậu. Hạ Dương có chút mất khống chế mạnh mẽ hôn lên môi thiếu niên, một bàn tay cũng thò vào bên trong từ vạt áo sơ mi, phát hiện người bên dưới thế mà đã có phản ứng. Thiếu niên lúc này nhắm hai mắt lại, cơ thể bất giác cong lên, đây là bị động tác nhỏ của Hạ Dương làm cho thân mình run rẩy. "Tiên sinh..." Giọng nói thiếu niên khẽ run, tựa như có chút khẩn trương. Hai người đã rất lâu rồi không thân mật như vậy, Hạ Dương cũng thoáng thả chậm lại động tác trên tay, đôi môi lại áp sát vào mặt cậu chậm rãi hôn môi. Hạ Dương dùng tay tuốt tuốt giúp cậu thoải mái, sau đó mới thu tay lại. Sau khi kết thúc, thiếu niên nằm trên giường thở hổn hển, đuôi mắt phiếm hồng, áo sơ mi trên người cũng có chút xộc xệch. "Được rồi." Hạ Dương thoáng đứng dậy, lấy khăn giấy bên cạnh qua lau lau bên trong đùi cho cậu rồi nói: "Đừng đùa nữa, em nghỉ ngơi sớm một chút đi." Quần áo trên người Hạ Dương vẫn còn chỉnh tề, thế nhưng phản ứng bên dưới cũng không cách nào che giấu được. Hạ Dương lại không để ý đến phản ứng sinh lý của chính mình, chỉ tiếp tục lau dọn đống hỗn độn giữa hai chân thiếu niên. Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, tâm trạng hay cơ thể cũng đều vẫn còn chưa khôi phục từ trận kíƈɦ ŧɦíƈɦ lúc nãy, lồng ngực phập phồng lên xuống. Hạ Dương lau sạch bắp đùi cho cậu xong sau đó nhét người vào trong chăn. Hạ Dương ở bên cạnh, duỗi tay đặt trên lưng thiếu niên vỗ vỗ dỗ dành: "Mau ngủ đi." Hứa Thừa Yến còn mở to mắt yên lặng nhìn Hạ Dương, một bàn tay khẽ vươn ra chạm vào hạ thân Hạ Dương liền phát hiện phản ứng bên dưới của hắn vẫn còn chưa giảm xuống. Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt Hạ Dương không nói gì. Hạ Dương bèn dời cái tay kia đi: "Em không cần phải để ý đâu." Hứa Thừa Yến cũng cúi đầu thu mình vào trong chăn bông. Một lát sau, Hứa Thừa Yến đột nhiên lên tiếng: "Trừ 1500 điểm." Hạ Dương sửng sốt, lập tức hỏi lại: "Tại sao lại trừ điểm anh?" Hứa Thừa Yến: "Lúc trước anh có nói đấy, 1500 điểm." Hạ Dương giải thích: "Vừa nãy anh chưa làm đến bước cuối cùng, không tính." "Vậy anh cũng đã hôn môi rồi, hôn môi một ngàn điểm." "Yến Yến." Hạ Dương có chút bất đắc dĩ: "Là em câu dẫn anh trước mà." Rõ ràng vừa mới nãy trong phòng tắm là cậu cố ý trêu chọc hắn, kết quả vừa quay đầu lại đã trừ điểm. Hạ Dương khẽ vỗ vỗ lưng thiếu niên dỗ dành: "Trước cho anh nợ đi, bữa sau anh mua cá vàng cho em." Hứa Thừa Yến không nói gì, dựa đầu vào bờ ngực Hạ Dương. Một lát sau, Hứa Thừa Yến lại chợt gọi: "Hạ Dương." "Hửm?" Hứa Thừa Yến hơi ngẩng đầu lên: "Anh thích em của ngày xưa." Lần này Hứa Thừa Yến dùng một câu khẳng định. "Yến Yến." Hạ Dương thoáng đau đầu một trận. "Anh thích em như lúc trước thôi." Hứa Thừa Yến lại lặp lại lần nữa, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: "Em đã từng đối tốt với anh, nhưng bây giờ lại không." Cậu có thể hiểu được lý do tại sao Hạ Dương lại thích cậu của lúc trước kia. Xét cho cùng thì thời điểm đó cậu đem Hạ Dương đặt vào đầu quả tim của mình, cái gì cũng đều nghe theo Hạ Dương, dựa theo sở thích của Hạ Dương mà sinh hoạt. Nhưng hiện tại không giống như lúc trước, thái độ của cậu đối xử với Hạ Dương cũng không tốt, mỗi lần có chuyện gì đều là Hạ Dương chủ động nhân nhượng. Cho nên Hạ Dương sẽ càng thích cậu của trước kia hơn, điều này cũng dễ hiểu. "Không phải." Hạ Dương cúi đầu hôn hôn lên trán thiếu niên: "Hiện tại cũng rất tốt." Hứa Thừa Yến không nói nữa, lâm vào trầm mặc. Bọn họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi nên vô cùng quen thuộc đối phương, cậu cũng biết Hạ Dương vẫn luôn luyến tiếc quá khứ, còn luôn lưu trữ đồ vật lúc trước. Đặc biệt là khối mộc bài kia... Lúc ấy, sau khi Kỳ Kỳ đã cắn hỏng tấm mộc bài thì cậu đã muốn viết một cái mới cho hắn, nhưng Hạ Dương không cho, hắn tình nguyện cầm cái mộc bài bị cắn hỏng kia. Bởi vì tấm mộc bài kia là do cậu của trước kia viết. Hạ Dương thích là cậu năm 18 tuổi. Hứa Thừa Yến suy nghĩ rất nhiều mới chậm rãi mở miệng: "Nếu anh thật sự thích... anh có thể nói thẳng với em, không sao đâu." Không sao cả. Cậu có thể hiểu được, cũng có thể tiếp nhận. Hứa Thừa Yến cúi đầu thu mình vào trong chăn bôngi, không hề phát ra tiếng động. Hạ Dương thấy vậy lại càng đau đầu hơn, đành kéo chăn xuống một chút. "Yến Yến." Hạ Dương duỗi tay ôm lấy thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ vễ người trong lòng: "Em đừng nghĩ lung tung." "Không phải nghĩ lung tung." Hứa Thừa Yến nhẹ giọng đáp. Hạ Dương đổi cách khác hỏi: "Vì sao em lại cảm thấy anh thích em của lúc trước?" "Vừa mới nãy ở trong phòng tắm..." Hứa Thừa Yến hơi hé miệng, nhưng nhất thời không nói tiếp được nữa. Lúc nãy khi ở trong phòng tắm cậu chỉ đang đóng kịch thôi, giả vờ như mình mới mười tám tuổi, nhưng phản ứng của Hạ Dương đột nhiên thay đổi hoàn toàn. Cậu có thể cảm giác được Hạ Dương thích "Hứa Thừa Yến" năm 18 tuổi kia hơn. Là cậu năm 18 tuổi, mà không phải là cậu của hiện tại. "Yến Yến." Hạ Dương duỗi tay ra vỗ về sống lưng thiếu niên, dỗ dành bạn nhỏ thích để tâm mấy chuyện vụn vặt này: "Anh không phải bị liệt dương." Hạ Dương: "Tự chủ của anh không tốt, thấy em như vậy anh đương nhiên nhịn không được." Khả năng tự chủ cũng hắn không tốt, hơn nữa vừa nãy bạn nhỏ còn không mặc quần áo đầy đủ, căn bản hắn thật sự không chịu nổi. Hạ Dương cúi đầu hôn lên khóe mắt thiếu niên: "Em đừng nghĩ lung tung." Hứa Thừa Yến di chuyển thân mình cuộn tròn thành một quả bóng. Hạ Dương dứt khoát ôm thiếu niên vào trong ngực, kiên nhẫn dỗ dành: "Em không cần phải suy nghĩ gì nhiều, trước kia hay hiện tại đều giống nhau." "Không giống." Hứa Thừa Yến nhất thời có chút kháng cự đụng chạm của nam nhân liền giãy dụa thoát ra khỏi lòng ngực hắn, cơ thể cũng càng co rụt lại phía sau. Hạ Dương thập phần kiên nhẫn, thử lại gần nhím nhỏ hơn một chút rồi nắm lấy bàn tay cậu. "Giống." Hạ Dương chậm rãi tới gần: "Nếu như em không tin, bây giờ chúng ta có thể thử lại một lần nữa." "Em đối với anh không tốt..." Hứa Thừa Yến lắc đầu, trốn vào trong chăn. "Rất tốt, em vẫn luôn rất tốt mà." Hạ Dương cúi đầu lại lần nữa hôn lên môi thiếu niên, nhẹ giọng thì thầm: "Thử lại một lần nữa nhé?" -------------------------------------------------- Đồ ăn trước mắt mà ăn không được lại còn bị trừ điểm, tội Hạ tổng thật? Bánh cá: Tối nay Việt Nam vô địch rồi, có ai đi bão hông?? Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Yeah??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]