Chương trước
Chương sau

--------------------------------------------------
"Thực xin lỗi." Hạ Dương lại lần nữa xin lỗi, chậm rãi xoa xoa đầu thiếu niên trấn an.
Tâm trạng của bé nhím nhỏ đã dịu đi một chút, yên lặng dựa vào trong ngực Hạ Dương, không còn tỏ ra đầy phòng bị như lúc trước nữa. Hạ Dương cúi đầu tới gần liền thấy nhím nhỏ đã khóc đến sưng cả mắt. 
"Là anh đối xử không tốt với em." Hạ Dương thoáng giơ tay lên chạm vào khóe mắt thiếu niên, cẩn thận nâng niu sờ sờ lên đó.
Khoảng thời gian 5 năm đó đều là hắn sai. Chờ đến khi hắn nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Hạ Dương tiếp tục ôm thêm một lát nữa mới buông ra. Hứa Thừa Yến cũng nằm trở lại giường rúc mình vào trong chăn bông, yên lặng không nói gì. Có thể là do vừa nãy mới khóc một trận nên đã phát tiết hết tinh lực, Hứa Thừa Yến đột nhiên có chút mệt rã rời, mơ màng sắp ngủ.


Hạ Dương quan tâm liền đứng dậy tắt TV. Đèn tròn trong phòng cũng tắt đi, chỉ để lại một ngọn đèn bàn nhỏ tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp trên tủ đầu giường. Hạ Dương đi tới mép giường vỗ nhè nhẹ trên người thiếu niên qua lớp chăn bông: "Em ngủ một lát trước đi."
Hứa Thừa Yến mơ hồ ừ một tiếng đáp lại rồi khép mi lại. Trong phòng bệnh rất an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh của hai người bọn họ.
Nhưng cho dù có nhắm hai mắt, Hứa Thừa Yến vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt hướng thẳng về mình bên mép giường. Sự hiện diện của Hạ Dương thật sự là quá cường đại không cách nào xem nhẹ, căn bản là làm cậu không ngủ được.
Hứa Thừa Yến thoáng cúi đầu, hơn phân nửa khuôn mặt đều giấu ở trong chăn: "Đừng nhìn chằm chằm em nữa."
"Được." Hạ Dương nhìn sang chỗ khác rồi đứng dậy.

Ngay sau đó Hạ Dương cởϊ áσ khoác ra, sau đó thoáng vén chăn lên. Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy tiếng sột soạt bên mép giường, vừa nhìn qua liền phát hiện là Hạ Dương đã leo lên giường. Hạ Dương nằm nghiêng người vươn tay qua ôm nhím nhỏ vào lòng mình. 
"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến đẩy đẩy bả vai nam nhân, nhịn không được nói: "Sao anh lại còn lên đây?"
"Anh nằm với em." Hạ Dương nhanh gọn đáp lại rồi ôm eo thiếu niên kéo sát lại gần mình, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu. 
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại bị hôn đến có chút ngứa ngáy, lông mi khẽ run rẩy. Những nụ hôn nhỏ vụn không ngừng rơi khắp khuôn mặt rồi dừng lại bên khóe môi. Khoảng cách giữa cả hai đã rất gần, hơi thở nóng ấm của nam nhân phả vào mặt cậu, Hứa Thừa Yến hơi hơi cúi đầu không quen lắm, theo thói quen khom người lại, muốn cuộn tròn thành một quả bóng. Tuy nhiên Hạ Dương nào cho có cậu cơ hội trốn tránh, dùng sức gắt gao ôm chặt bé nhím nhỏ vào lòng.

Hạ Dương tiếp tục đặt những nụ hôn vụn vặt lên khuôn mặt thiếu niên, bất tri bất giác chạm vào tay cậu liền gắt gao nắm lấy, mười ngón đan xen vào nhau. Trong lúc nhất thời, hô hấp trong phòng trở nên có chút dồn dập. Sắc mặt Hứa Thừa Yến có chút hồng hồng, lồng ngực cũng khẽ phập phồng. Hạ Dương cúi đầu chôn vào cần cổ thiếu niên, hô hấp nặng nề phả ra.  
"Yến Yến." Hạ Dương cọ cọ vào cổ cậu, thấp giọng thì thầm: "Có thể hôn môi không?"
Hứa Thừa Yến nhất thời không nghe rõ: "Hửm?"
"Có thể hôn môi được không?" 
Hạ Dương lặp lại một lần nữa rồi duỗi tay ra nhẹ nhàng cọ qua cọ lại bờ môi ấm nóng của thiếu niên. Dưới lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại. Hứa Thừa Yến mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, tựa hồ đang suy tư cái gì đó.
Hạ Dương nhìn đôi mắt đào hoa kia, thanh âm khàn khàn: "Có thể chứ?"
Hứa Thừa Yến vẫn không cho hắn câu trả lời. Nhưng Hạ Dương cũng đã tiến lại gần rồi dường như muốn hôn lên bờ môi mềm mại đó. Tuy nhiên cậu đã nhanh chóng chống tay lên trước ngực Hạ Dương ngăn động tác của hắn lại. 
Hứa Thừa Yến nhớ tới chuyện lúc trước, nhất thời có chút kháng cự: "Lần trước anh không hôn em."
Hạ Dương nghe vậy thì nghĩ là cậu đang nói đến việc hắn từ chối hôn môi trong năm năm đó, vội vàng nhận lỗi: "Trước kia là anh không tốt."
"Hôm xây cầu thang bên tường rào ấy."
Hạ Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới buổi tối ngày xây cầu thang bên tường rào đó hắn đã né tránh nụ hôn kia. Hạ Dương lập tức giải thích: "Anh sợ mình sẽ không thể khống chế được bản thân."
Sẽ không khống chế được mà càng muốn thân mật hơn, dễ dàng dọa đến bé nhím nhỏ của hắn.
"Hiện tại anh không nhịn được nữa rồi..." Thanh âm Hạ Dương khàn khàn như đang kìm chế thứ gì đó.
Hạ Dương nhẹ nhàng cọ vào mặt thiếu niên, lại hỏi lần nữa: "Chúng ta hôn môi đi, có được không?"
Hứa Thừa Yến trầm mặc không nói gì. Hạ Dương cũng thử thăm dò chậm rãi tới gần, bàn tay đặt trên eo thiếu niên càng ngày càng siết chặt lại. Người trong lòng ngực hắn có chút cứng đờ, có vẻ như rất khẩn trương.
Tính toán một chút thì hai người bọn họ đã thật lâu rồi không hôn môi. Mà hôn và hôn môi không giống nhau, hôn môi so với hôn càng tư mật hơn.
Hạ Dương cũng không vội vã hôn lên mà dán sát vào bên tai bên tai, nhỏ giọng dỗ dành: "Em thả lỏng ra."
Hạ Dương kiên nhẫn trấn an, mãi đến khi nhận thấy bé nhím nhỏ trong lòng ngực rốt cuộc cũng giãn ra. Bé nhím nhỏ đã tháo những gai nhọn phòng bị trên người xuống, trở nên mềm mại hơn. Bầu không khí càng ngày càng ái muội, hai luồng hơi thở khẽ quấn quít lấy nhau.
Mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Hạ Dương ôm trọn khuôn mặt thiếu niên trong tay rồi chậm rãi tiến lại gần, càng ngày càng gần chạm vào bờ môi kia. Có điều ngay khi Hạ Dương sắp hôn lên thì cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến động tĩnh.
"Tần Chu, cậu..."
Người đại diện đẩy cửa ra, kết quả vừa liếc mắt một cái đã thấy hai người trên giường bệnh đang ôm nhau, tức khắc liền im bặt. Trên giường, Hứa Thừa Yến cũng theo bản năng đẩy nam nhân trước mặt ra, ngồi trên giường khẽ thở hổn hển. Nụ hôn bị cắt ngang, Hạ Dương cau mày nhìn về phía người đại diện đứng ở cửa. 
Người đại diện cũng có chút xấu hổ, vội xua xua tay: "Không có gì, không có gì." Người đại diện đóng cửa phòng lại rồi nhanh chóng xoay người đi tới hành lang ngồi trên ghế nghỉ chân yên lặng chờ đợi. 
Vài phút sau, cửa phòng bệnh mở ra. Người đại diện vừa nhấc đầu lên thì thấy là Hạ Dương đi ra. Cổ áo Hạ Dương còn có chút lộn xộn, biểu tình trên mặt cũng không tốt lắm.
"Tôi vào xem Tần Chu..." Đầu anh ta nhanh chóng nảy số lấy một cái cớ rồi liền đi vào trong phòng bệnh.
Đèn lớn trong phòng bệnh đã bật lên, Hứa Thừa Yến đang ngồi thẫn thờ dựa vào đầu giường. Người đại diện bước tới nhìn thoáng qua liền thấy hai mắt Hứa Thừa Yến sưng lên, tức khắc nhíu mày hỏi: "Mắt cậu làm sao vậy? Khóc à?"
Lại nghĩ đến việc vừa rồi Hạ Dương cũng ở trong phòng bệnh, người đại diện đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng thăm dò: "Có phải là Hạ tổng..."
"Không sao đâu anh." Hứa Thừa Yến cười cười: "Là em vừa mới xem TV cảm động nên khóc thôi."
"Thật không?"
"Vâng." Hứa Thừa Yến gật đầu.
Người đại diện bán tín bán nghi, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt cậu nhưng cũng không thấy có gì bất thường.
"Tôi đến đây nói cho cậu về kế hoạch lịch trình tiếp theo của chúng ta." Người đại diện lấy cuốn sổ ghi chép ra: "Vốn dĩ là chuẩn bị đầu tuần sẽ vào đoàn nhưng hiện tại cậu lại đang nằm viện nên tôi giúp cậu đẩy lịch trình lùi lại vài ngày rồi."
Hứa Thừa Yến nghe vậy liền lên tiếng: "Không cần, cứ giữ nguyên như lịch trình cũ là được rồi anh."
Người đại diện lo lắng cho trạng thái của Hứa Thừa Yến nên liền bác bỏ ý cậu: "Cậu vẫn nên ở trong bệnh viện nghỉ ngơi cho thật tốt đi, công việc sau này làm cũng được."
"Em thật sự không có việc gì mà." Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu: "Dù sao cũng còn vài ngày nên vẫn kịp nghỉ ngơi."
Người đại diện vẫn không tán đồng.
"Em đã xin nghỉ lâu như vậy rồi, không nên làm chậm trễ công việc của đoàn phim hơn nữa." Hứa Thừa Yến nói: "Phàm ca, mấy ngày này em sẽ xem kịch bản cẩn thận, tuần sau có thể trực tiếp vào đoàn."
Người đại diện thở dài một tiếng, thấy Hứa Thừa Yến kiên trì như vậy thì cũng đành gật đầu đáp ứng: "Được rồi, cứ theo lịch trình cũ vậy."
Hứa Thừa Yến ở trong phòng nghỉ ngơi một đêm. Thời điểm tỉnh lại vào buổi sáng, cậu thấy Hạ Dương cũng đang ở trong phòng bệnh. Hạ Dương an tĩnh ngồi trên sô pha cách đó không xa đang đọc sách.
Hạ Dương chú ý tới động tĩnh bên phía giường bệnh liền ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy cậu đã tỉnh dậy thì tùy tay đặt sách xuống rồi đứng dậy đi về phía cậu. Hứa Thừa Yến cũng ngồi dậy nhìn về phía cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên bức màn tiến vào trong phòng rơi trên mặt đất. Bên ngoài nắng đã lên cao rồi.
Hạ Dương đi tới ngồi bên mép giường, hỏi: "Em muốn ăn chút gì đó không?"
Hứa Thừa Yến lắc đầu, cậu cũng không đói lắm liền nói: "Lát nữa rồi ăn sau."
Hạ Dương gật đầu rồi cũng không nói gì thêm. Bầu không khí trong phòng bệnh nháy mắt cũng trở nên có chút xấu hổ, hai người đều không ai lên tiếng. Đặc biệt là chuyện xảy ra tối hôm qua, nụ hôn kia còn chưa kịp hoàn thành... Hai người đều thập phần ăn ý né tránh chủ đề này, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Qua một hồi lâu, Hạ Dương mới mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Gần đây anh đã tra xét một số thông tin."
"Hửm?" Hứa Thừa Yến nhìn sang.
Hạ Dương cầm lấy sổ tay cá nhân ở trên tủ đầu giường bên cạnh đưa qua: "Nếu tâm trạng tốt hoặc không tốt đều có thể viết lên đây."
Hứa Thừa Yến tiếp nhận rồi mở ra trang đầu tiên. Sổ tay mới mua, bên trong đều trống rỗng không có gì. 
Hạ Dương tiếp tục đưa một cây bút qua cho cậu: "Có chuyện gì thì em cũng đều có thể viết ra."
Hứa Thừa Yến nhìn qua hắn, vẻ mặt còn có chút mờ mịt dường như không nghe hiểu. Vì thế Hạ Dương lấy điện thoại ra cho cậu xem nhật ký tâm trạng do người khác viết. 
【 Hôm nay ra ngoài trời mưa nhưng lại quên mang ô, tâm trạng -5】
【 Mua trà sữa tự thưởng cho mình, tâm trạng +20】
Hứa Thừa Yến thò lại gần nhìn thoáng qua, lúc này mới hiểu ý Hạ Dương nói chính là viết nhật ký.
"Viết cái này cũng có tác dụng gì đâu..." Hứa Thừa Yến nhịn không được nở nụ cười.
"Hữu dụng." Hạ Dương xoa xoa đầu thiếu niên, giảng giải: "Về sau nếu có chuyện gì không vui em không cần cứ giữ mãi ở trong lòng."
"Em thích cái gì hay không thích cái gì đều có thể viết vào nhật ký."
Hứa Thừa Yến vẫn cảm thấy làm chuyện này có chút trẻ con bèn nói: "Thật sự là không cần thiết đâu, viết nhật ký cũng quá phiền phức."
Hạ Dương không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn thẳng thiếu niên trước mặt. Hứa Thừa Yến không khỏi thở dài một tiếng, đành cầm bút viết nhật ký vào sổ tay.
【 Hôm nay nắng đẹp, tâm trạng +1】
Hứa Thừa Yến viết xong thì đưa cuốn sổ qua: "Thế này đã được chưa?"
Hạ Dương gật đầu, lại nhích tới gần thấp giọng nói: "Chuyện tối hôm qua, chúng ta còn chưa làm xong."
Hứa Thừa Yến vừa nghe liền trầm mặc xuống, bất giác nắm chặt lấy cuốn sổ trong tay. Hạ Dương thoáng đứng dậy, một tay chống bên cạnh người thiếu niên, cúi sát lại gần thì thầm: "Chờ khi nào tâm trạng đạt tới 100 điểm, chúng ta có thể tiếp tục chứ?"
"Hả?" Hứa Thừa Yến ngẩng đầu nhìn lên.
"Tiếp tục chuyện như tối hôm qua."
"Tôi còn chưa nghĩ kỹ..." Hứa Thừa Yến nhất thời có chút bối rối.
Tối hôm qua, lúc ấy cảm xúc của cậu hơi mất khống chế. Cậu cũng nhớ Hạ Dương trước đây đã nói qua hôn môi là một chuyên rất tư mật, chỉ có thể cùng người mình thích hôn môi.
Hứa Thừa Yến cúi đầu suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng, cậu ngẩng đầu lên đưa ra đáp án của mình: "Một ngàn điểm đi."
Nếu đủ một ngàn điểm, bọn họ sẽ thử bắt đầu lại một lần nữa xem sao.
-------------------------------------------------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.