----------------------------------------------------- Hạ Dương đắp chăn cho bạn nhỏ thật đàng hoàng rồi ngồi lại trên ghế, cầm lấy máy tính bảng tiếp tục kể truyện dỗ bạn nhỏ của hắn ngủ. Hứa Thừa Yến nằm trên giường, thật sự không muốn nghe truyện thiếu nhi nữa bèn nhịn không được lên tiếng cắt ngang: "Anh đừng đọc nữa." Hạ Dương nhìn qua hỏi: "Em không muốn nghe hết à?" "Không nghe." Hứa Thừa Yến trở mình, thò một tay từ trong chăn ra sờ sờ trên tủ đầu giường lấy điện thoại qua xem thời gian, phát hiện thế mà đã gần 11 giờ rồi. Nhưng bây giờ cậu vẫn còn chưa buồn ngủ, thế là cậu liền bấm vào weibo dạo một vòng hot search xem sao.
Hạ Dương ở bên cạnh thấy vậy liền chồm tới tịch thu điện thoại trong tay Hứa Thừa Yến, nhíu mày nói: "Tới giờ ngủ rồi thì đừng chơi điện thoại nữa." "Tôi ngủ không được." Hứa Thừa Yến mở to mắt, một bàn tay còn đặt ở trên chăn. Hạ Dương đem cái tay kia nhét vào trong chăn, tỉ mỉ đắp chăn lại thật chặt rồi không nhanh không chậm nói: "Vậy thì nhắm mắt lại." Hứa Thừa Yến cũng có chút nhàm chán, cuối cùng vẫn đành nhắm mắt lại. Hạ Dương nhẹ nhàng vươn tay ra ôn nhu vỗ về thiếu niên trên giường. Mà thiếu niên trên giường đã nhắm chặt hai mắt, hô hấp càng ngày càng đều đặn, dần dần chìm vào giấc ngủ. Hứa Thừa Yến ngủ một giấc, nhưng đến rạng sáng hai ba giờ lại tự động tỉnh lại. Cậu mở mắt ra, theo bản năng sờ đến điện thoại xem thời gian, sau đó đứng dậy bật đèn. Trong phòng trống rỗng chỉ có một mình cậu, Hạ Dương hẳn là đã trở về rồi.
Hứa Thừa Yến xuống giường đến bên bàn rót một ly nước, lại cảm thấy hơi đói nên lục lọi cái túi trên bàn xem thử. Cũng may hôm qua người đại diện đã mua một túi đồ ăn vặt đến, vì thế cậu lấy một gói chocolate ra rồi ngồi trên ghế ăn. Mà bởi vì chỉ có một mình cậu trong phòng thôi nên lúc ăn cậu cũng không để ý lắm, tùy tay xé mở bao bì vang lên tiếng động rất lớn. Hứa Thừa Yến vừa ăn chocolate vừa lướt weibo. Mãi cho đến khi cậu ăn được hơn nửa thanh chocolate thì đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có một trận động tĩnh nhẹ phát ra. Hứa Thừa Yến thoáng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn về hướng buồng nhỏ cách đó không xa, trong phòng còn có một buồng nhỏ dành cho người nhà bệnh nhân. Hứa Thừa Yến gắt gao nhìn chằm chằm hướng đó, thấy cửa buồng mở ra, một thân ảnh bước ra ngoài.
Sau khi Hứa Thừa Yến nhìn thấy là Hạ Dương thì hơi sửng sốt. Bộ dáng Hạ Dương giống như mới vừa thức dậy vậy, cổ áo có chút xốc xếch tựa hồ như bị đánh thức. "Tôi tưởng là anh đã về rồi chứ..." Hứa Thừa Yến nhanh tay buông chocolate xuống, hơi hơi cúi thấp đầu giống như một đứa trẻ bị cha mẹ phát hiện ăn vụng đồ ăn vặt vậy. Hạ Dương không ngại bị đánh thức, cứ thế bước tới thuận miệng hỏi: "Sao em lại dậy rồi?" "Đói bụng." Hạ Dương nhìn thoáng qua túi đồ ăn vặt trên bàn, hỏi: "Em muốn ăn gì? Để anh bảo bác Văn đem đến đây." Hứa Thừa Yến vội vàng từ chối: "Không cần, tôi ăn chocolate thôi là được rồi." Hạ Dương cũng không nói thêm nữa, chuyển một cái ghế tới ngồi bên cạnh cậu. Hứa Thừa Yến lại cầm một thanh chocolate khác, xé gói ra, lại nhìn người bên cạnh thuận thế hỏi: "Anh không đi ngủ sao?" Hạ Dương không nhanh không chậm đáp lại: "Bạn nhỏ tỉnh rồi, anh phải chăm sóc bạn nhỏ chứ." "Anh đây là nghiện làm trưởng bối rồi à?" Hứa Thừa Yến bật cười. "Ừm." Hứa Thừa Yến ăn chocolate, thấy Hạ Dương cứ phải ngồi bên cạnh bồi mình thì hơi ái ngại, vì thế nói: "Anh đi ngủ trước đi, tôi ngồi thêm một lúc nữa thôi." Dù sao thì thường ngày cậu đều tỉnh lại lúc rạng sáng hai ba giờ nên đã thành thói quen rồi. Nhưng Hạ Dương nghe cậu nói vậy thì cũng không hề có động tác gì cả mà chỉ trả lời: "Em còn chưa ngủ mà." Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi tiếp: "Vậy nếu tôi không ngủ thì anh cũng không ngủ à?" Hạ Dương gật đầu đáp lại. Hứa Thừa Yến thở dài, không đành lòng phải nói: "Tôi ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi." Nói xong, cậu đứng dậy trở lại giường tiếp tục nằm. Hạ Dương cũng đi tới mép giường, thấp giọng dặn dò: "Đừng nghịch điện thoại nữa, nghỉ ngơi cho tốt." Hứa Thừa Yến ậm ừ đáp lại rồi nhắm mắt lại. Hạ Dương vẫn ngồi im ở bên giường, tự mình giám sát bạn nhỏ ngủ. Thế nhưng bạn nhỏ trên giường vẫn cứ trằn trọc lăn qua lộn lại mãi, xem ra là ngủ không được. Hạ Dương khẽ vỗ vỗ nhẹ trên chăn bông trấn an, thấp giọng thì thầm: "Yến Yến." Hứa Thừa Yến có chút cáu kỉnh mở mắt ra, nói với Hạ Dương: "Cái giường này ngủ không thoải mái." "Trước mắt em chịu khó ngủ một đêm đi, ngày mai chúng ta đổi phòng khác." "Cũng không cần phiền toái như vậy đâu." Hứa Thừa Yến chỉ là không quen ngủ trong bệnh viện thôi. "Tôi cảm thấy mình ngủ không được không liên quan gì đến hoàn cảnh cả." Hứa Thừa Yến trở mình: "Ngày mai tôi đổi một nơi khác yên tĩnh hơn để nghỉ ngơi vậy." Hạ Dương chợt lên tiếng: "Anh biết có một nơi rất thích hợp để em tĩnh dưỡng, có muốn suy xét một chút không?" "Ở đâu?" Hạ Dương trả lời: "Nhà cũ Hạ gia." Hứa Thừa Yến nghe hắn nói vậy thì có hơi bất ngờ liền hỏi lại: "Để tôi đến nhà cũ tĩnh dưỡng?" "Ừm, ở nhà cũ yên tĩnh, rất thích hợp cho em tĩnh dưỡng." Hạ Dương phủ chặt chăn bông lên người thiếu niên, thuận miệng nói: "Vừa vặn anh cũng có thể giám sát em." Hứa Thừa Yến trầm mặc một hồi rồi lên tiếng: "Cũng không thể tùy tiện dẫn người qua đó được." Hạ Dương thong thả ung dung đáp lời cậu: "Bạn nhỏ bị bệnh, có đặc quyền." "Đặc quyền đâu ra vậy chứ..." Hứa Thừa Yến nhịn không được nở nụ cười, nhìn thân ảnh bên mép giường. "Đặc quyền dành riêng cho em." Hứa Thừa Yến cười hỏi: "Anh muốn đưa tôi về nhà cũ à?" Hạ Dương nhẹ giọng đáp: "Ừm, đưa em trở về." Hứa Thừa Yến không đồng ý ngay mà chỉ nói: "Để đêm nay tôi cân nhắc lại đã." "Được." Hứa Thừa Yến chui lại vào trong chăn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạ Dương tắt đèn rồi xoay người trở về buồng nhỏ bên cạnh. Tuy nhiên đến ngày hôm sau khi Hứa Thừa Yến tỉnh dậy vẫn không cho Hạ Dương câu trả lời, như thể cậu đã quên mất chuyện này. Hứa Thừa Yến dựa vào đầu giường an tĩnh ăn bữa sáng. Hạ Dương thì ngồi một mình bên cửa sổ, cũng không nhắc tới chuyện nhà cũ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Người đại diện cũng đến phòng bệnh từ sớm, canh giữ ở mép giường. Hứa Thừa Yến hỏi: "Phàm ca, khi nào thì em vào đoàn vậy?" "Dời lại cho cậu đến tháng sau đấy." Người đại diện đưa bữa sáng qua cho cậu, dặn dò: "Tôi đã thu xếp giúp cậu xong xuôi rồi, tháng này cậu cứ an tâm nghỉ ngơi đi, không cần làm việc." Hứa Thừa Yến nhíu mày phản bác: "Em nghỉ ngơi hai ba ngày thôi là được rồi." "Không được." Lần này thái độ của người đại diện rất cứng rắn: "Tháng này cậu cứ ngoan ngoãn một chút đi, ít nhất mỗi buổi tối đều phải ngủ đủ tám tiếng cho tôi." Hứa Thừa Yến thuận thế nói: "Vậy em đổi chỗ khác nghỉ ngơi, bệnh viện ngủ không thoải mái, hôm nay em muốn trở về." "Được." Người đại diện gật đầu. Ăn sáng xong, Hứa Thừa Yến đứng dậy đi thay quần áo trước. Sau khi thay xong đi ra thì thấy Hạ Dương vẫn còn đứng bên cửa sổ, thế là cậu liền bước tới chỗ hắn. Hứa Thừa Yến đi tới bên cạnh Hạ Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy bên ngoài nắng đã lên cao rồi. Hiện tại đang vào thu, khoảng thời gian trước thì trời đều lạnh ẩm, hôm nay khó mà có được một ngày thời tiết đẹp như vậy. "Mặt trời lên rồi a..." Hứa Thừa Yến cảm thán, lại có hứng thú nói chuyện phiếm: "Lát nữa tôi phải về nhà một chuyến." Hạ Dương ừ một tiếng đáp lại rồi vẫn tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, còn nói thêm: "Về rồi thì nhớ phải ăn cơm ba bữa đúng giờ, buổi tối tốt nhất là trước 10 giờ phải đi ngủ, cũng đừng nghịch điện thoại nhiều." Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân bên cạnh, lên tiếng hỏi: "Anh đây là ngày nào cũng muốn giám sát tôi sao?" "Hả?" Hạ Dương quay đầu sang. Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút bèn nói: "Không phải ngày hôm qua nói muốn đưa tôi về nhà cũ tĩnh dưỡng à? Nếu bây giờ còn tính thì..." Hạ Dương chưa nghe hết câu đã rất nhanh phản ứng lại, gọn gàng lưu loát đáp một câu: "Tính." Hứa Thừa Yến cười cười híp mắt lại: "Chờ lát nữa tôi về lấy một vài bộ quần áo rồi đi." "Em không cần mang theo cũng được." Hạ Dương rũ mắt xuống: "Trong tủ quần áo đều có đủ hết rồi." Hứa Thừa Yến: "Vậy tôi nên mang cái gì đây? Ví dụ như mang theo một ít đồ chơi cho Kỳ Kỳ nhỉ?" Hạ Dương: "Đồ chơi của nó đã nhiều lắm rồi, chất đầy cả một phòng." Hứa Thừa Yến hỏi: "Thế Tiểu Ôn thì sao? Tiểu ôn thích cái gì?" "Đều không cần đâu." Hứa Thừa Yến gật gật đầu, cười: "Vậy thì tôi không mang nữa." Hứa Thừa Yến thu đồ đạc một chút rồi nói với người đại diện một tiếng, sau đó rời đi cùng với Hạ Dương. Hạ Dương đã nhắn trước cho tài xế lái xe lại đây, vậy nên lúc cả hai ra ngoài thì xe đã đợi sẵn ở dưới lầu. Cả hai ngồi vào xe. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh chạy về hướng nhà cũ Hạ gia, thẳng cho đến trước cổng sân thì dừng lại. Trong sân, một con chó lớn đen trắng đang lười biếng nằm trên bãi cỏ phơi nắng. Chó lớn cũng nghe thấy tiếng xe, có chút lười nhác ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng sân thì trông thấy chiếc xe quen thuộc kia. Thế nhưng Kỳ Kỳ không đến đó mà chỉ nhìn chằm chằm vào cửa xe. Ngay sau đó cửa xe mở ra, Hạ Dương bước xuống. Kỳ Kỳ nhìn thấy là Hạ Dương trở lại thì cũng không có phản ứng gì thêm, như cũ chán nản tiếp tục nằm rạp trên mặt đất phơi nắng. Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng khác xuất hiện phía sau Hạ Dương. Kỳ Kỳ nhìn chằm chằm thân ảnh kia rồi lập tức chồm dậy, vội vàng chạy về phía cổng sân. Ngoài cổng, Hứa Thừa Yến vừa mới xuống xe liền nhìn thấy bóng dáng to lớn của Kỳ Kỳ lao như bay về phía mình. Cậu dang hai tay ra tiếp được Kỳ Kỳ, đầy vui vẻ xoa xoa đầu nó. Kỳ Kỳ rất kích động, dụi vào trong lòng ngực Hứa Thừa Yến không ngừng cọ cọ làm nũng. Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu cùng vuốt ve bộ lông cho nó thêm một lúc rồi đứng dậy, dẫn theo Kỳ Kỳ cùng nhau vào trong biệt thự. Trong phòng khách tầng một, Tiểu Ôn vẫn đang an tĩnh cuộn mình nằm trên sô pha. Hứa Thừa Yến nhìn "chú báo nhỏ" trên sô pha chợt có chút hoài niệm. Đã hơn nửa năm không gặp, thân thể hiện tại của Tiểu Ôn so với lúc trước thì lớn hơn rất nhiều, lông thoạt nhìn cũng mượt mà hơn, vừa thấy liền biết quả thật đã được cưng chiều nuôi dưỡng đến mức nào. "Phòng vẫn ở trên tầng hai." Nói xong, Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến đi lên lầu, trở về căn phòng ngủ đầy quen thuộc kia. Hứa Thừa Yến đi vào trong phòng, phát hiện bài trí trong phòng vẫn không có gì thay đổi, quần áo trước kia của cậu vẫn còn nguyên vẹn trong phòng để quần áo. Cậu dạo một vòng quanh phòng, sau đó xuống dưới tầng một tìm Kỳ Kỳ. Còn Hạ Dương thì một mình đi tới thư phòng, hắn vẫn còn có chuyện phải làm. Hứa Thừa Yến ngồi trong phòng khách tầng một chơi với Kỳ Kỳ. Mãi đến hai tiếng sau thì cậu nhìn thấy Hạ Dương từ trên lầu đi xuống. Trong tay Hạ Dương còn cầm theo một tấm bảng lịch trình, đưa qua cho cậu rồi nói: "Về sau anh sẽ giám sát em, em phải tuân theo bảng lịch trình làm việc và nghỉ ngơi này." Hứa Thừa Yến cầm lấy nhìn lướt qua, phát hiện đây là một bảng lịch trình làm việc và nghỉ ngơi vô cùng nghiêm ngặt... Thời gian ăn cơm ba bữa mỗi ngày vô cùng chính xác, còn ghi rõ chi tiết buổi sáng phải dậy lúc mấy giờ, khi nào thì ngủ trưa, còn có giờ vận động tập thể dục vào buổi chiều, đến tối thì có giờ kể chuyện trước khi đi ngủ... Hạ Dương là đang thật sự nuôi cậu như một đứa trẻ đây mà. -------------------------------------------------- Hạ Dương giống như đang chăm con ấy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]