----------------------------------------------------- 
Tần Chu cúi đầu né tránh ánh mắt, đầu ngón tay vô thức sờ sờ vào thân mèo nhỏ, muốn dời đi lực chú ý. Nhưng cho dù có cúi đầu xuống, Tần Chu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt kia vẫn luôn tập trung vào người mình, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh, khó có thể bỏ qua. 
Tần Chu nhất thời có chút nhịn không được, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng. 
Người mà cậu đã từng rất thích, đã yêu ròng rã tận năm năm trời. Tình yêu của cậu không trao nhầm người, cậu cũng nhận lại được một tình yêu như vậy... Nhưng lại muộn ba năm rồi. 
Ba năm... 
Hết thảy mọi thứ đều đã thay đổi. Hai người bọn họ, sao lại biến thành như bây giờ? 
Tần Chu buồn bực không lên tiếng, cũng không có ý định mở miệng. 
Hạ Dương nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, kế tiếp thoáng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, thấp giọng nói: "Đừng khóc." 
"Tôi không khóc." Tần Chu chớp chớp mắt, khống chế tốt cảm xúc. 
Cậu không khóc. Tần Chu trầm giọng nói: "Anh cứ như vậy sẽ làm tôi rất áp lực." 
Phần tình cảm này quá nặng nề, làm cậu rất có áp lực. 
"Không cần áp lực." Hạ Dương nhẹ nhàng cọ cọ khóe mắt Tần Chu: "Em có thể hư một chút, ích kỷ một chút, cũng chỉ cần thoải mái tận hưởng thôi là được rồi." 
Giống như một cuộc giao dịch. Đem toàn bộ quyền chủ đạo nhường cho đối phương, hắn không cần bất cứ một lợi ích nào cả. 
"Không cần em phải hứa hẹn gì với anh." 
Tần Chu lắc đầu: "Tôi không đáng..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-the-than/887488/chuong-107.html