--------------------------------------------------------
Hạ Dương nhìn theo bóng dáng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng giữ lại. Hộp nhẫn vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn, dù có muốn trao đi nhưng vị chủ nhân kia lại không thèm nhận.
Buổi tối trở về khách sạn, Hạ Dương đến bên cửa sổ theo thói quen châm một điếu thuốc.
"Hạ thiếu, có cần người tâm sự không?"
Viên Liệt mặc áo blouse trắng, mỉm cười ngồi ở bàn làm việc. Hạ Dương không để ý đến, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi tàn thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay, Hạ Dương mới lấy tay bóp tắt đầu thuốc.
Hạ Dương xoay người ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Viên Liệt, dựa vào lưng ghế. Hạ Dương cầm hộp nhẫn, chậm rãi nói: "Tôi đưa nhẫn cho em ấy."
Mở hộp ra, Hạ Dương nhìn chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ ở bên trong, cụp mắt xuống: "Nhưng em ấy từ chối."
Không nhận nhẫn, cũng không cùng hắn trở về. Thậm chí còn không muốn nhận ra hắn.
"Hạ thiếu, cậu ấy là Tần Chu." Viên Diệt kiên nhẫn giải thích: "Anh đối với cậu ấy cùng lắm chỉ là người xa lạ, đương nhiên sẽ bị từ chối."
"Anh nên phân biệt rõ hai người họ, coi Tần Chu như một người xa lạ rồi làm quen lại một lần nữa."
"Hạ thiếu, nếu anh cứ nhất định xem Tần Chu thành Hứa tiên sinh, kỳ thật là rất không tôn trọng Hứa tiên sinh."
Hạ Dương nghe được chỉ nói: "Em ấy là Hứa Thừa Yến."
Hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, làm sao lại đem cậu trở thành người xa lạ được cơ chứ.
"Được, cứ coi như Tần Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-the-than/887428/chuong-47.html