Chương trước
Chương sau

-------------------------------------------------
Cuối cùng, Hứa Thừa Yến và Tần Chu cùng nhau đưa bà nội trở về. Nhà của Tần Chu cách đó không xa, là một căn nhà cũ ngoài ngõ vào thôn. 
Tần Chu dìu bà nội trở lại phòng rồi nhanh chóng đem một chiếc ghế đặt qua: "Ông chủ nhỏ, mau ngồi đi, tôi đi rót nước!"
Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế từ từ nhìn đánh giá căn nhà. Căn nhà hơi cũ kỹ, sơn trên tường đã bị bong ra gần hết, lại do không gian nhỏ hẹp nên đồ lặt vặt chất thành đống, trong góc có nhiều chai nhựa, hẳn là bà lão đã nhặt về.
Tần Chu cũng đã rót nước xong, bưng cái cốc tới, có chút ngượng ngùng nói: "Nước nóng tôi đã đun rồi, nhưng vẫn chưa sôi, đành phiền ngài uống nước lạnh trước... "


Hứa Thừa Yến nhận cái ly, nhìn phòng ngủ bên kia hỏi: "Bà nội ở nhà một mình sao?"
Tần Chu gật đầu, bất lực nói: "Tôi không có tiền, ban ngày phải ra ngoài tìm công việc kiếm sống, cho nên không có nhiều thời gian ở bên chăm sóc cho bà nội."
"Không còn ai khác ở trong nhà sao?"
"Không có ai khác, chỉ có tôi và bà của tôi." Tần Chu lắc đầu nói nhẹ: "Mẹ tôi sau khi sinh tôi đã bỏ trốn theo người khác. Tôi được sinh ra, sau đó ông nội tôi đổ bệnh và qua đời, ba tôi cũng vậy."
Giọng điệu của Tần Chu rất bình thản, giống như đang nói chuyện gì đó không hề liên quan đến mình.
"Xin lỗi." Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống.
"Không sao không sao." Tần Chu xua xua tay không sao cả.
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Không có thân thích giúp đỡ sao?"
"Không có thân thích." Tần Chu nói: "Tôi và bà nội trước đây sống ở nơi khác, một thôn nhỏ ở phía bắc, sau đó mới chuyển đến An Thạch này."

"Phải tập làm quen với cuộc sống nơi đây." Tần Chu cười cười: "Hiện tại mỗi ngày đều rất vui vẻ."
Hứa Thừa Yến cũng trầm mặc không nói nữa. Đúng lúc này, có tiếng động từ trong phòng ngủ phát ra. Tần Chu vừa nghe liền vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy bà nội đang đứng trước tủ lục lọi tìm thứ gì đó.
"Bà nội!" Tần Chu đỡ bà lão nói: "Bà muốn tìm cái gì thì nói với con, con giúp bà tìm."
Nhưng bà lão vẫn phớt lờ Tần Chu, chỉ tiếp tục lục tìm trong tủ. Mãi cho đến khi tìm thấy một phong bì dày cộp ở tầng lửng trong cùng của tủ, bà lão mới vội vàng lấy phong bì ra rồi bước ra ngoài.
"Tiểu Chu... " Bà lão đi tới bên cạnh Hứa Thừa Yến, lấy ra toàn bộ số tiền trong phong bì rồi nhét vào tay cậu. 
"Bà nội để dành hết cho Tiểu Chu... "
Hứa Thừa Yến cúi đầu nhìn tiền lẻ trong tay, phần lớn đều là tờ tiền và đồng năm xu. Hơn nữa đều không mới lắm, có vẻ như là đã tích cóp thật lâu.

"Đều cho Tiểu Chu... " Bà lão nắm tay Hứa Thừa Yến: "Tiểu Chu mua thêm ăn đi, bà nội không đói bụng... " 
Hứa Thừa Yến đột nhiên cảm thấy tiền lẻ trong tay trở nên nặng trĩu, ngẩng đầu nhìn phía Tần Chu, thấy hắn hai mắt đã đỏ hoe, quay đầu lại lau lau mắt.
Qua một hồi lâu, Tần Chu mới đi tới, đỡ bà nội dậy: "Bà nội, đi nghỉ ngơi trước đi."
Lần này, bà lão không có cự tuyệt, để Tần Chu dìu về phòng ngủ. Hứa Thừa Yến cất tiền lẻ vào lại phong bì rồi cũng vào phòng ngủ.
Vừa bước vào, Hứa Thừa Yến đã nhìn thấy những tấm poster minh tinh trên tường, liền dừng bước lại nhìn thêm vài lần. Những tấm poster này đều là của cùng một người, hầu hết đều là những tấm poster tuyên truyền phim, còn một số là hình ảnh cá nhân gì đó.
Tần Chu đã an trí bà nội lên giường ngủ xong mới chú ý tới Hứa Thừa Yến, liền đi tới giải thích: "Đây đều là poster của Bùi Nguyên."
Hứa Thừa Yến nhìn những tấm poster đủ kiểu dáng trên tường, gật đầu. Cậu biết Bùi Nguyên, là một diễn viên lớn trong làng giải trí với độ nổi tiếng cao và danh tiếng rất tốt. 
Tần Chu nhìn poster trên tường, hưng phấn nói: "Tôi thích nhất là xem anh ấy diễn quyền anh! Đẹp trai cực kỳ!"
Khi nói về thần tượng, ánh mắt Tần Chu tràn đầy ánh sao lấp lánh.
Hứa Thừa Yến nói: "Tôi chưa thấy qua anh ấy... Anh ấy đẹp lắm sao?"
"Rất đẹp!" Tần Chu vội vàng gật đầu, muốn khen nhiều một chút nhưng nhất thời lại nghĩ không ra từ nào khác, đành nói: "Đặc biệt đẹp! Tôi phải nhìn đi nhìn lại mấy chục lần!"
Hứa Thừa Yến nhịn không được nhìn tấm poster điện ảnh trên tường một lần nữa, mặt trên là một nhân vật quyền anh người đầy vết thương đứng ở trên lôi đài, đưa lưng về phía màn ảnh, nhìn không thấy mặt.
Tần Chu ngửa đầu cảm thán nói: "Tôi cũng muốn làm diễn viên, nếu có thể cùng Bùi Nguyên diễn thì càng tốt... "
Bất quá Tần Chu cũng chỉ là tùy tiện nói chút mà thôi, lại nhìn Hứa Thừa Yến nói: "Ông chủ nhỏ, tôi đưa ngài trở về đi."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Bà nội một mình ở nhà có sao không?"
"Không sao, bà nội hầu như phần lớn đều ở nhà, dù có chạy ra ngoài cũng không đi quá xa."
Tần Chu nói xong liền chuẩn bị đưa Hứa Thừa Yến trở về thị trấn. Trước khi rời đi, Hứa Thừa Yến đem kẹo gừng cùng phong bì mà bà lão đưa đều trả lại hết cho Tần Chu. Bà lão tuổi đã cao, trí nhớ suy giảm quên hết mọi thứ khác nhưng lại còn nhớ rõ duy nhất đứa cháu nhỏ của mình. 
Khi trở lại phòng trọ đã là chạng vạng.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường, vừa lật xem bản đồ thị trấn vừa tìm kiếm cẩm nang du lịch trên mạng. Bất quá có quá nhiều thứ, Hứa Thừa Yến chỉ xem một chút thôi mà đã cảm thấy hơi choáng váng, đành phải từ bỏ việc tìm kiếm sang một bên rồi đi ngủ.
Nửa đêm, ngoài trời mưa nhẹ. Hứa Thừa Yến bị tiếng mưa quấy nhiễu tỉnh lại, nghe tiếng mưa rơi đột nhiên mất ngủ.
Đến gần sáng, mưa mới tạnh bớt. Bên ngoài trời âm u, Hứa Thừa Yến liền chọn không ra ngoài mà ở trong phòng nghỉ ngơi.
Hứa Thừa Yến dựa ngồi ở mép giường, cầm di động, click mở danh bạ nhìn đến số điện thoại của Hạ Dương có chút xuất thần. Do dự thật lâu, Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng không bấm số đó, mà gọi cho Giang Lâm.
Điện thoại lập tức được kết nối, truyền đến thanh âm của Giang Lâm.
"Anh dâu!"
"Anh đã xem dự báo thời tiết dự báo, bên chỗ em sẽ hạ nhiệt độ, chú ý mặc nhiều quần áo một chút." Hứa Thừa Yến nói.
"Em đã biết!" Giang Lâm lại hỏi: "Khi nào anh dâu trở về vậy?"
"Không chắc nữa." Hứa Thừa Yến vẫn là có chút không xác định.
Hứa Thừa Yến còn nhớ rõ lời nói cuối cùng Hạ Dương đã nói với cậu, là muốn cậu đừng trở về nữa. Mấy ngày nay cậu không liên lạc với Hạ Dương, Hạ Dương cũng không liên lạc với cậu, tình hình của hai người bọn họ giống như là hoàn toàn cắt đứt quan hệ vậy. 
Có lẽ là Hạ Dương thật sự không cần cậu nữa. 
Hứa Thừa Yến cúi đầu hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh trạng thái liền chuyển chủ đề: "Bên này còn có một khu trại dân tộc thiểu số, chuẩn bị ngày mai anh sẽ thuê tài xế đi đến đó thăm."
"Anh dâu chơi thật vui a!" Giang Lâm nói: "Anh của em ngày mai cùng Trì Dật bọn họ đi du thuyền chơi, còn mời em đi cùng."
Hứa Thừa Yến thuận miệng hỏi: "Vậy em đi sao?"
Giang Lâm trả lời: "Không đi."
"Bọn Trì Dật mỗi lần đều nói xấu anh." Giọng Giang Lâm có chút rầu rĩ: "Em không thích bọn họ."
Hứa Thừa Yến cúi đầu, đầu ngón tay vô thức móc lấy chăn bông, không nói gì. Khoảng cách giữa cậu và Hạ Dương thật sự quá lớn, cậu vĩnh viễn đều không thể dung hợp vào vòng tròn của Hạ Dương, cũng như không thể được bạn bè bên cạnh Hạ Dương chấp nhận. 
Cậu cùng Hạ Dương không có tương lai.
Trong nháy mắt, Hứa Thừa Yến suy nghĩ rất nhiều. Bất quá cuối cùng, Hứa Thừa Yến không nói ra gì hết, chỉ nói với Giang Lâm: "Em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn sức khỏe, nhớ rõ phải mặc nhiều quần áo giữ ấm."
"Vâng!" Giang Lâm cười: "Anh dâu ngày mai đi trại tử chơi nhớ mua quà kỷ niệm cho em nha!"
"Được. Chờ anh trở lại!" Hứa Thừa Yến hứa hẹn. 
---------------------------------------------------------
Em là cô nhi, mà điều ấm áp chân thật nhất nhận được trong thế giới của em là đến từ một bà lão xa lạ chứ không phải là người em thương!
Bánh cá nhỏ: Cảm ơn tất cả mọi người đã động viên tui, hôm nay giáo viên chủ nhiệm đã nói với tui là bài tui đang được chấm lại, lỗi do thầy cô mở file bài sai kỹ thuật. Ôi mừng ơi là mừng! Cảm ơn mọi người nhiều lắm nha?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.