Chương trước
Chương sau

-----------------------------------------------------------
"A Dương... " Hứa Thừa Yến nghẹn ngào, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời.
Hạ Dương trước nay chưa từng thừa nhận quan hệ của bọn họ. Hóa ra năm năm qua, tất cả đều là một mình cậu đơn phương tình nguyện. 
"Anh sao lại có thể nói ra như vậy... " Hứa Thừa Yến cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt khăn trải giường.
Hạ Dương thật sự rất tàn nhẫn.
"Yến Yến." Hạ Dương lại giơ tay khẽ xoa sau gáy Hứa Thừa Yến: "Chúng ta chỉ là ở cùng một chỗ, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bạn giường."
Ngữ khí của hắn thản nhiên, nhưng Hứa Thừa Yến không muốn nghe nó nữa. Đối với Hạ Dương mà nói, cậu chẳng qua chỉ là một người bạn giường không hơn không kém mà thôi. 


"A Dương, em mệt mỏi." Hứa Thừa Yến xoay người như trốn tránh, trốn vào trong chăn bông, không muốn nói nữa. 
Hạ Dương vẫn ngồi ở bên giường, vỗ nhẹ người Hứa Thừa Yến qua chăn bông, trầm giọng nói: "Đừng nghĩ tới những chuyện lung tung lộn xộn đó nữa, uống thuốc đi."
Nói xong, Hạ Dương liền đứng dậy rời khỏi phòng.
Hứa Thừa Yến bị bỏ lại một mình trong phòng ngủ, hai mắt nhắm nghiền, đem cơ thể cuộn tròn thành một quả bóng. Qua một hồi lâu, Hứa Thừa Yến mới dần dần bình tĩnh lại, có chút mỏi mệt ngồi dậy, cầm lấy thuốc trên tủ đầu giường.
Bên cạnh thuốc trị cảm còn có một cốc nước, nước trong cốc vốn là ấm nóng, nhưng hiện tại đã trở nên lạnh như băng.
Uống thuốc xong, Hứa Thừa Yến mặc thêm áo khoác đi ra ngoài. Trên hành lang tối om, chỉ có thư phòng là lộ ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Cửa thư phòng không đóng chặt, Hứa Thừa Yến từng bước đi tới, vừa nhìn vào phòng làm việc liền thấy nam nhân ngồi trên sô pha, đang lật xem một cuốn album ảnh.
Hứa Thừa Yến đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm thân ảnh kia hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn là không đi vào mà xoay người đi tới phòng bếp.
Bởi vì vẫn còn đang cảm lạnh nên Hứa Thừa Yến cũng không có cảm giác thèm ăn, liền tùy tiện cầm lấy cái gì đó ăn, xong xuôi trở về phòng ngủ tiếp tục nằm trên giường.
Đã hơn 8 giờ tối, hai mắt Hứa Thừa Yến như dồi dào sinh lực mở trừng trừng, rõ ràng thân thể đã kiệt sức mệt mỏi đến không chịu nổi, vậy mà đầu óc lại rất tỉnh táo, không buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, tiếng bước chân từng bước một tới gần mép giường rồi nằm xuống. 

Hứa Thừa Yến không có quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được từ sau lưng truyền đến hơi thở hòa lẫn hơi nước ấm áp, còn có một chút mùi hương sữa tắm thoang thoảng. 
Trước đây, cậu rất thích khi Hạ Dương mới vừa tắm xong, lần nào cũng sẽ chủ động chui vào trong lòng ngực hắn. Nhưng hiện tại, cậu chỉ đưa lưng về phía Hạ Dương, không có tới gần. 
Giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách, ai cũng không đụng ai, mỗi người ngủ riêng.
Nửa đêm, khi Hứa Thừa Yến mơ mơ màng màng ngủ thì bị động tĩnh người bên cạnh quấy nhiễu tỉnh lại. Hứa Thừa Yến có chút khó chịu mở mắt ra, nhìn qua thì thấy Hạ Dương ngồi ở mép giường đang trả lời một cuộc điện thoại.
Giọng ở đầu dây bên kia điện thoại không lớn lắm, nhưng Hứa Thừa Yến mơ hồ nghe thấy hai chữ "bệnh viện" và "phát sốt".
Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Hạ Dương đứng dậy lấy quần áo bên cạnh mặc vào, như thể chuẩn bị đi ra ngoài. 
Hứa Thừa Yến cũng từ trên giường ngồi dậy, lên tiếng hỏi: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm." Hạ Dương lãnh đạm đáp.
Hứa Thừa Yến cầm điện thoại kiểm tra thời gian, đã hơn một giờ sáng.
Mặc dù đã đoán được nguyên nhân vì sao Hạ Dương ra ngoài, nhưng cậu vẫn lớn tiếng hỏi: "Là muốn đến bệnh viện sao?"
"Thẩm Tu Trúc bị sốt nhẹ, anh đi xem thử." Hạ Dương vội vàng thay quần áo, xoay người rời đi.
Hứa Thừa Yến nhìn theo bóng hắn, nhịn không được chạy xuống giường, ngay cả dép cũng chưa kịp mang, để chân trần chạy ra ngoài gọi to: "A Dương!"
Hứa Thừa Yến đứng ở trên hành lang, khoảng cách không xa không gần đối diện tầm mắt với nam nhân. 
"Đã trễ thế này, anh nhất định phải đi bồi Thẩm Tu Trúc sao?" Giọng nói Hứa Thừa Yến còn có chút run rẩy.
Hạ Dương khẽ cau mày nói: "Đừng nháo."
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người ra cửa.
Cánh cửa đóng lại.
Hứa Thừa Yến đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt vẫn còn đang mê man nhìn về hướng cửa có chút xuất thần. Thật lâu sau, Hứa Thừa Yến mới chuyển động thân hình, từng bước một quay trở về. 
Nhưng khi đến cửa phòng ngủ, Hứa Thừa Yến không đi vào, mà là nhìn về phía thư phòng của Hạ Dương. Ma xui quỷ khiến, Hứa Thừa Yến đi vào thư phòng, đẩy cửa bước vào rồi bật đèn lên. Trên bàn làm việc vẫn còn nguyên cuốn album chưa kịp cất, Hứa Thừa Yến bước tới, cẩn thận cầm cuốn album cũ lên.
Album không nặng lắm, nhưng khi Hứa Thừa Yến cầm trên tay lại cảm thấy album nặng đến mức gần như không thể cầm nổi. Album đã có chút cũ nhưng được bảo quản rất tốt, có thể nhìn ra được chủ nhân yêu quý trân trọng nó như thế nào.
Hứa Thừa Yến ngồi ở trên sô pha, nhìn album trong tay đột nhiên không có can đảm mở ra.
Rõ ràng lý trí nói cho cậu biết rằng không nên chạm vào cuốn album này, nhưng cơ thể vẫn không kiềm chế được, chậm rãi mở ra album ra...
Chiếc hộp Pandora, bị mở ra.
Trang đầu tiên của album chứa một số bức ảnh gia đình. Cặp vợ chồng trẻ đẹp ôm một em bé nhỏ và tươi cười trước ống kính.
Ở trang thứ hai của album ảnh, đứa bé đã lớn hơn một chút, mặc quần yếm ngồi trên bãi cỏ, nhìn vào máy ảnh nhưng mặt lại vô cả, tựa hồ có chút gì đó không vui.
Hứa Thừa Yến nhìn bức ảnh này, tuy rằng cậu bé trong bức ảnh còn rất nhỏ nhưng nhìn thoáng qua vẫn nhận ra, đó là bức ảnh chụp lúc nhỏ của Hạ Dương. 
Cuốn album được lật dần, cậu bé cũng dần trưởng thành, và một hình bóng khác cũng dần xuất hiện trong những bức ảnh cũ.
Một cậu bé khác xuất hiện trong màn ảnh, cùng tiểu Hạ Dương đi công viên giải trí, chơi trong vườn cùng nhau, hay là đi học cùng nhau. Tiểu Hạ Dương chậm rãi lớn lên, và người bạn chơi cùng của cậu bé cũng lớn lên cùng cậu.
Hai người từ thời thơ ấu ngây thơ mờ mịt hay đến thời kỳ thiếu niên ngây ngô non nớt đều vẫn luôn chưa từng tách ra. Trong ảnh chụp, bộ dáng hai thiếu niên ngây ngô cười rộ lên như rất vui vẻ.
Ở nửa sau của album, ảnh chụp chung của hai người ngày càng nhiều, bao gồm ảnh tham gia các trò chơi vận động ở đại hội thể thao, ảnh tham gia diễn xuất ở trường, còn có ảnh chụp đi chơi du ngoạn cùng nhau...
Toàn bộ đều là kỉ niệm quá khứ của cả hai. 
Hứa Thừa Yến nhìn ảnh của Hạ Dương và Thẩm Tu Trúc, lấy đầu ngón tay sờ lên bức ảnh.
Trong năm năm qua, cậu cùng Hạ Dương không có một tấm ảnh chung nào cả. Dù chỉ một tấm ảnh mà thôi, Hạ Dương cũng không cho cậu chụp.
Trước kia cậu luôn cho rằng Hạ Dương không thích chụp ảnh nên không muốn cho cậu chụp. Nhưng đến bây giờ cậu mới biết được, Hạ Dương không phải không thích chụp ảnh chung mà là không muốn cùng cậu chụp chung.
Hạ Dương cùng Thẩm Tu Trúc từng có nhiều ảnh chụp chung như vậy, mỗi một tấm ảnh đều rất thân mật. Hai thiếu niên trông còn non nớt bầu bạn bên nhau đã cùng nhau trưởng thành, và họ là sự tồn tại quan trọng nhất của nhau.
Từ lúc bắt đầu, người mà Hạ Dương thích chính là Thẩm Tu Trúc, trước nay cũng chưa từng thay đổi.
Hứa Thừa Yến run rẩy nhìn lại từng trang một.
Cho đến khi lật xem xong cuốn album, cậu không còn kiềm chế được cảm xúc nữa mà ngã quỵ. 
---------------------------------------------------
- "chiếc hộp Pandora": chứa đựng những thứ kì bí, thú vị mà một khi mở ra sẽ có thể gây hại hoặc chứa điềm tốt. 
Bánh cá: Xót con tui quá đi! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.