Chương trước
Chương sau

----------------------------------------------------
Khi Hạ Dương trở về thì trời đã khuya. Hứa Thừa Yến đang ở trong phòng luyện đàn, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đứng dậy đi ra.
Hạ Dương nhìn thấy thân ảnh thiếu niên trên hành lang liền nhẹ giọng hỏi: "Còn chưa ngủ sao?"
"Chờ anh trở về." Hứa Thừa Yến cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi cong lên.
"Lần sau không cần chờ quá muộn." Hạ Dương vừa nói vừa đem túi đồ ngọt đã mua đặt lên bàn: "Ăn khuya."
Hứa Thừa Yến đi qua mở túi ra, nhìn thấy bên trong là một phần bánh kem điểm tâm ngọt. Cậu biết tiệm bánh ngọt này, cách công ty của Hạ Dương có chút xa, nếu muốn mua bánh kem ở tiệm này thì phải đi đường vòng rồi mới trở về được. 


"A Dương, ăn đồ ngọt vào buổi tối sẽ dễ tăng cân." Hứa Thừa Yến có chút bất đắc dĩ.
Thực ra cậu không thích đồ ngọt cho lắm nhưng Hạ Dương luôn cho rằng cậu thích đồ ngọt, lại hay mang điểm tâm ngọt về nên cậu nhận hết. Chỉ cần là đồ hắn mua thì cậu đều thích. Ngay cả khi cậu không thích đồ ngọt, cậu cũng sẵn lòng.
"Không béo." Hạ Dương từ phía sau đi tới, vòng tay qua rồi ôm lấy eo của người thiếu niên. Thiếu niên trong tay quả nhiên không mập, cho dù mập hơn một chút cũng không thành vấn đề.
Hạ Dương dựa đầu lên bả vai Hứa Thừa Yến, vì hai người cách nhau tương đối gần nên hắn ngửi thấy mùi tuyết tùng thoang thoảng trên người cậu. 
Hạ Dương hỏi: "Em dùng nước hoa?"
"Vâng." Hứa Thừa Yến lên tiếng trả lời: "Là tuyết quý rừng rậm mà lần trước anh tặng em."

Buổi chiều lúc cậu ra ngoài không hiểu sao tâm huyết dâng trào lại muốn thử nước hoa mới một chút. Mùi nước hoa không nồng lắm nhưng lưu lại khá lâu, chỉ dùng một chút thôi mà đến tối vẫn có thể ngửi thấy được.
Hạ Dương rũ mắt, thấp giọng nói: "Mùi rất thơm."
Hạ Dương ngửi thấy mùi hương mát lạnh, đôi mắt dần dần tối sầm lại. Trong nhà được bật máy sưởi nên Hứa Thừa Yến chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi mỏng. Hạ Dương vươn tay thập phần nhẹ nhàng từ vạt áo sơ mi duỗi tay vào, lòng bàn tay dán ở bên eo nhỏ của thiếu niên. Hai người đã thân mật rất nhiều lần, đối với thân thể nhau rất quen thuộc.
Hạ Dương vừa mới nhẹ nhàng chạm vào eo thiếu niên vài cái, người trong tay hắn đã mềm nhũn ra rồi. Hứa Thừa Yến chống tay lên bàn, cúi đầu, hô hấp có chút lộn xộn.

Hàng cúc áo sơ mi trên người cậu lần lượt được cởi ra, Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm nhận được từng cử động của bàn tay nam nhân, cậu cũng không từ chối mà chỉ hỏi: "A Dương, về phòng được không?"
Hạ Dương duỗi tay, thuận thế đem cậu ôm lên đi về phía phòng ngủ rồi đem người đặt lên trên giường. Hứa Thừa Yến vừa mới thử ngồi dậy một chút, liền thấy người trước mặt đã đè lên. 
Hạ Dương nằm ở trên người Hứa Thừa Yến, đối diện với tầm mắt của cậu, ngón tay vô tình giơ lên, dùng đầu ngón tay chạm vào khóe mắt của người thiếu niên. Không thể không nói, thiếu niên trước mắt có một đôi mắt đào hoa rất đẹp. 
Người ta thường nói đàn ông có đôi mắt đào hoa rất bạc tình. Nhưng thiếu niên tóc đen trước mặt hoàn toàn không liên quan đến hai chữ "bạc tình" đó. Trên mặt thiếu niên luôn nở nụ cười, chưa bao giờ nổi giận, thật giống như có thể bao dung tất cả mọi thứ. 
Hạ Dương chăm chú nhìn cặp mắt đào hoa kia, bàn tay chậm rãi cởi cà vạt.
Sau đó ____
Dùng cà vạt che khuất cặp mắt đào hoa kia.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, tầm nhìn cơ hồ một mảnh tối đen, ngoại trừ một tia sáng yếu ớt từ khe hở trên chiếc cà vạt.
Trong phòng hơi thở ái muội càng ngày càng nồng đậm.
Hứa Thừa Yến vươn tay ôm chặt lấy bả vai nam nhân, đầu ngón tay bất tri bất giác ở trên đó lưu lại mấy vết xước. Cho dù đôi mắt không nhìn thấy nhưng chỉ cần ngửi được hơi thở quen thuộc của nam nhân, cậu liền sẽ cảm thấy an tâm. 
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, cảm thụ động tác của hắn, đột nhiên lên tiếng: "A Dương ——"
"Cà vạt có thể lấy xuống không?"
Hạ Dương ngừng động tác lại, không nói gì, cũng chỉ cúi người cởi cà vạt. 
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, nhưng bởi vì vừa rồi luôn bị che mắt, nhất thời có chút không thích ứng được ánh sáng trong phòng, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được một bóng hình nam nhân. 
Mà cũng chưa kịp đợi Hứa Thừa Yến thích ứng với ánh sáng, cơ thể cậu đã bị lật lại. Hạ Dương đè ở phía sau lưng thiếu niên, cúi đầu cắn vào vai cậu. Mãi cho đến khi tình sự kết thúc, Hứa Thừa Yến vẫn luôn nằm sấp. 
Hứa Thừa Yến vùi mặt vào trong gối, còn đang chậm rãi hồi phục hô hấp. Bên cạnh có tiếng sột soạt, Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn lại liền thấy nam nhân đang mặc quần áo của mình. Hạ Dương mặc áo vào một cách thản nhiên rồi đứng dậy bỏ đi.
Hứa Thừa Yến nhìn thân ảnh nam nhân từ từ khuất mắt, tiếng bước chân cũng ngày càng xa, lúc này mới chậm rì rì đứng dậy, đi vào phòng tắm, rửa sạch cơ thể. 
Cậu đã quen với điều này. 
Hạ Dương có thói quen luôn thích che mắt cậu, cũng có thói quen chưa bao giờ sẽ ở lại sau khi kết thúc tình sự. 
5 năm qua đều như thế này, không có ngoại lệ. 
Cũng chỉ là ngẫu nhiên khi hai người thân mật trên giường, cậu muốn nhìn thấy mặt hắn. 
Muốn nhìn mặt hắn một cái. 
Một tâm nguyện nhỏ rất đơn giản mà thôi, nhưng cũng chưa bao giờ thành hiện thực. 
------------
Edit: Xót con tui thật sự!?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.