Tô Lập Hằng vừa nói xong, cả nhà đều im lặng.
Mà mọi ánh mắt tự nhiên đều đặt trên người Tô Mộc Nghiên.
Nàng cúi đầu, cắn môi, vắt hết óc nghĩ nên ứng phó như thế nào đây.
Kỳ thật cũng không có gì, xét đến cùng bất quá chỉ có ba chữ, nàng quên rồi!
Tô Mộc Nghiên cũng không biết kẻ luôn không sợ trời không sợ đất tùy hứng làm bậy như mình, thế nhưng giây phút này như thế nào lại không dám ngẩng đầu nói chuyện.
Không phải là đã quên sao? Cho dù thẳng thắn nói cho Cảnh Phong biết, chẳng lẽ cô ấy có thể làm gì mình? Ai quy định không nói cho cô ấy biết thì nhất định là không nỡ bỏ cô ấy đâu, sợ cô ấy rời khỏi mình, chẳng lẽ không thể nghĩ là sợ mất đi một cấp dưới tốt sao?
Nghĩ, đã thấy Tô Lập Hằng không hề kiên nhẫn chờ Tô Mộc Nghiên trả lời, mà là xoay người nhìn về phía Cảnh Phong, giải thích nói: “Là như thế này, công ty vừa mới khởi bước, còn trong tình trạng hoàn vốn, tất cả đều cần bắt đầu từ đầu. Nên tôi hy vọng phái cô cùng một số lão nhân viên có kinh nghiệm sang, giúp công ty mới vượt qua thời kỳ khó khăn. Việc này hôm trước tôi đã nhờ Nghiên Nghiên thay tôi hỏi cô, có lẽ nhất thời em ấy quên.”
Tô Lập Hằng chậm rãi tự thuật, Tô Mộc Nghiên có thể cảm giác được Cảnh Phong yên lặng nhìn nàng, nàng không khỏi kích động, mọi ý tưởng nàng nghĩ nãy giờ đều bốc hơi trong giây phút này.
Mỗi giây phút trầm mặc trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-than-mat/190726/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.