Lúc Tô Mộc Nghiên trở về Tô gia, mẹ Tô đã sớm chờ ở đại sảnh.
Đã hơn năm mươi tuổi nhưng mẹ Tô nhìn qua cũng còn rất trẻ, ngoài vài nếp nhăn nhỏ trên mặt thì dường như nhìn không ra đã là phụ nữ tuổi trung niên. Bà đứng bên cạnh Tô Mộc Nghiên thật sự nhìn không ra hai người là mẹ con.
“Mẹ.” Vừa mở cửa đã thấy mẹ Tô ra đón, Tô Mộc Nghiên mỉm cười với bà.
“Nghiên Nghiên, về rồi à?”
Gật gật đầu, Tô Mộc Nghiên đổi giày cao gót, đi vào phòng khách, ngã người lên ghế sô pha, không muốn động đậy.
Tuy nói dự án công trình ở công ty toàn bộ đều do Cảnh Phong xử lý, nhưng mỗi ngày ngồi trong văn phòng xem xét văn kiện thư ký đem vào cũng để nàng đau đầu cả đêm.
Mệt không muốn nhúc nhích, Tô Mộc Nghiên dựa vào sô pha, thở dài một hơi.
“Mệt lắm à?” mẹ Tô quan tâm hỏi, đi tới kéo Tô Mộc Nghiên dậy, xoa xoa bả vai nàng, không chờ Tô Mộc Nghiên trả lời đã hỏi thêm một câu: “Tiểu Phong đâu?”
“Mẹ, rốt cuộc ai mới là con của mẹ? Sao cứ mở miệng ra là hỏi cô ấy vậy.” Tô Mộc Nghiên thoải mái hưởng thụ mẹ Tô mát xa cho, từ từ nhắm hai mắt lười biếng quăng một câu đầy oán giận.
“Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi mà?” mẹ Tô cười cười, ngoài miệng nói vậy, nhưng kết quả không đến một giây lại nhịn không được hỏi: “Con bé có việc không tới được sao?”
Cái này gọi là thuận miệng hỏi một chút?
Bĩu môi, Tô Mộc Nghiên chậm rãi nói: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-than-mat/190719/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.