Mười năm, rõ ràng là một từ nghe thật xa xăm, nhưng trong đầu Cảnh Tư hiện ra cảnh tượng nắm đó, rõ như tạc tượng.
Cảnh Tư cứng người trong lòng Tiêu Linh, bên tai rung động ầm ầm, lời nói của Tiêu Linh đủ để rung động nàng.
"Tiêu Linh." Từ trong lòng Tiêu Linh ngồi thẳng dậy, Cảnh Tư bình tĩnh nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tiêu Linh, từng chữ nghiêm túc: "Cô nên hận tôi."
"Đôi khi, thật sự tôi cảm thấy mình nên hận em." Tiêu Linh trả lời thành thật, không chút do dự, vừa nói xong, cô liền nở nụ cười. "Có lẽ vì tôi rất hiểu em, thế nên hận cũng không trọn vẹn."
So với hận em, tôi càng đau lòng em hơn.
Tay chống trên sô pha khẽ run lên, Cảnh Tư từ từ hít sâu một hơi, nàng nhìn Tiêu Linh đang cách mình không đến nửa mét, đôi mắt bình tĩnh đối diện trước Tiêu Linh dần dần lộ ra sơ hở, giống như bị vật không tên nào đó xoắn nát, không chịu nổi một đòn.
"Cô quên rồi sao, lúc trước tôi đã tổn thương cô thế nào?" Cảnh Tư xoay đầu, vẻ mặt lạnh lẽo, lời nói ra lại có chút run rẩy, không giống như đang nhắc nhở Tiêu Linh, mà giống như lúc nào cũng cảnh tỉnh chính mình. "Tôi vốn không thương cô. Tiêu Linh, tôi không xứng đáng."
Trong mắt Tiêu Linh tối sầm, chỉ để lại sự im lặng. Cô yên lặng nhìn Cảnh Tư, khẽ cười quyến rũ, mang theo ý vị sâu xa. "Có xứng đáng hay không do tôi quyết định." Nói xong, ngón trỏ thon dài của cô nhẹ nhàng khều một cái, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-than-mat/1421350/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.