Chương kết: Thiên đường chỉ gần trong gang tấc.
Ánh nắng sáng vàng rực rỡ chiếu lên đôi mắt nhắm chặt của Tô Mộc Nghiên, nàng mệt mỏi hé mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao. Nhớ lại đêm qua nàng và Cảnh Phong đã phóng túng điên cuồng giữ lấy nhau, Tô Mộc Nghiên mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đau nhức rã rời như kêu gào lên để trả lời cho trí nhớ của nàng.
Nửa bên giường ngủ trống trơn, giống như cảnh tượng Tô Mộc Nghiên đã quen thuộc hơn một năm nay, chỉ là hôm nay thoạt nhìn vô cùng cô đơn và bất an. Nhìn vị trí không người bên cạnh, nàng giật mình sửng sốt một hồi, sau đó xuống giường đi đến bên giá áo lấy áo choàng tắm, vừa mặc vào vừa đi ra ngoài phòng khách.
Bước chân vội vã, cho đến khi bắt gặp Cảnh Phong ngồi ở ban công bên ngoài phòng khách, nàng mới thả lỏng mà dừng bước.
Cảnh Phong đang ngồi trên xích đu, nắng chiều ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô khiến nó trở nên đặc biệt xinh đẹp, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Cả người cô đắm chìm dưới ánh nắng, khóe miệng hơi cong lên nụ cười trông có vẻ ấm áp và đầy sinh khí, đẹp tựa như ảo giác.
Cảnh tượng này thật giống như hình ảnh Tô Mộc Nghiên đã ngày đêm ảo tưởng hơn một năm nay, tưởng tượng một ngày nào đó khoảnh khắc nàng mở cửa vào nhà, phát hiện Cảnh Phong đứng một góc nào đó trong nhà, hoặc ngồi trên sô pha đọc sách, hoặc nằm ở trường kỷ (ghế dài) ngoài ban công nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-than-mat/1421333/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.