Chương trước
Chương sau
Trong sân bay người đến người đi, ở sảnh radio trên không vang lên có quy luật.
Tô Mộc Nghiên ở quán cà phê trong sân bay tìm được Mạc Tư Ngư, vị trí nàng ngồi là bên cửa sổ, tóc dài mềm mại phủ kín đầu vai xõa xuống lưng nàng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên nửa không mặt nàng, ấm áp mà xinh đẹp.
Tô Mộc Nghiên yên lặng đi qua, nhìn thấy chỉ có một mình Mạc Tư Ngư, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Lần này bồ đi, chú Mạc và dì không đến tiễn bồ sao?"
Nghe tiếng Tô Mộc Nghiên, Mạc Tư Ngư mới ngẩng đầu lên từ cuốn tạp chí, đôi mắt cong lên sáng ngời, cười nói: "Mình chỉ nói với họ mình đi giải khuây, nên họ tự nhiên sẽ không đi tiễn mình." Nói xong, Mạc Tư Ngư thấy Tô Mộc Nghiên ngồi xuống đối diện mình, mới gọi một ly cà phê cho nàng.
Cà phê trong sân bay vĩnh viễn có hương vị đi ngược với cái giá của nó, Tô Mộc Nghiên uống một ngụm, liền chán ghét buông cái tách xuống. Vị chua mà chát tràn đầy đầu lưỡi, Tô Mộc Nghiên mấp máy môi, do dự nhìn Mạc Tư Ngư, cuối cùng nhún vai, nói: "Nhiễm Nhiễm không chịu đến."
"Ừ." Mạc Tư Ngư hờ hững bưng tách cà phê lên uống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không lộ ra sơ hở nào. "Mình đoán được."
Mấy tháng nay, lần nào cũng vậy, chỉ cần nhắc đến Tô Nhiễm Nhiễm, cả hai người sẽ im lặng. Mạc Tư Ngư không muốn nói tới, mà Tô Mộc Nghiên cũng không biết nói thế nào, cho nên chờ đợi hai người cũng chỉ là sự im lặng.
"Hay là chúng ta nói cái khác đi?" Tô Mộc Nghiên đổi đề tài, nâng mắt liếc nhìn Mạc Tư Ngư, nói: "Với thanh danh và địa vị bồ trong giới luật sư, căn bản không cần vẽ rắn thêm chân ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu đâu, bồ làm vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
"Tư Ngư."
Tô Mộc Nghiên bên này vừa dứt lời, xa xa đã nghe thấy tiếng gọi từ ngoài cửa quán cà phê, nàng tò mò nhìn qua, vừa lúc thấy một cô gái đứng cách hai người bất quá chỉ hai mét, thấy Tô Mộc Nghiên nhìn mình, cô gái kia mỉm cười nhìn lại.
"Em đến rồi?"
So với Tô Mộc Nghiên nghi hoặc cùng kinh ngạc, Mạc Tư Ngư lại không có vẻ kinh ngạc gì cả, nàng chỉ đứng dậy đón người, cười tiếp đón cô gái kia ngồi xuống.
"Hi, Mộc Nghiên." Cô gái đó ngồi vào chiếc ghế Mạc Tư Ngư kéo ra, sau đó quay đầu về phía Tô Mộc Nghiên mỉm cười, nói: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi?"
Mấu chốt là chúng ta có gặp qua sao? Tô Mộc Nghiên yên lặng nhớ lại, nàng híp mắt quan sát cô gái trước mắt này bình dị và gần gũi, càng nhìn càng thấy hơi quen quen. Nhưng rõ ràng muốn thốt ra tên, lại vẫn không thể nào nhớ rõ.
"Mộc Nghiên." Nhìn thấy vẻ mặt mịt mờ của Tô Mộc Nghiên, Mạc Tư Ngư kịp thời nhắc nhở: "Đây là Nhạc Nhã, bồ còn nhớ không?"
Đúng vậy! Là Nhạc Nhã, chính là mối tình đầu chết tiệt của Mạc Tư Ngư, không nghĩ tới cư nhiên gặp lại nàng.
Trí nhớ đứt đoạn rốt cuộc cũng ùa về, ý cười trên mặt Tô Mộc Nghiên lúc này mới rõ ràng: "Nhạc Nhã, là cô." Nàng nói xong, trông thấy Nhạc Nhã mỉm cười khẳng định lời của nàng, không mặt thanh thoát giương lên ý cười mềm mại, cặp kính không gọng tỏa ra khí chất, thoạt nhìn có vẻ già dặn. "Từ sau khi tốt nghiệp, đã sáu năm chúng ta không gặp nhau rồi?"
Nhạc Nhã mỉm cười: "Thật vui vì cô còn nhớ tôi, tôi đã nghĩ là cô sẽ không nhận ra tôi." Dù sau trước kia Tô Mộc Nghiên là mỹ nữ được toàn trường công nhận, là đối tượng được mọi người theo đuổi. Nàng cao ngạo, xinh đẹp, tựa như một nữ vương trời sinh đã đứng trên cao, trong đôi mắt xinh đẹp đó cho tới giờ vẫn chưa từng liếc nhìn đến người nào. Nếu không phải vì Mạc Tư Ngư, vậy thì cả đời này Nhạc Nhac và Tô Mộc Nghiên cũng sẽ không xuất hiện cùng nhau.
Tô Mộc Nghiên không biết được suy nghĩ của Nhạc Nhã, cũng không cảm thán gì, nàng chỉ lễ phép cong lên khóe miệng, hỏi: "Cô về khi nào? Sao tôi chưa từng nghe Tư Ngư nhắc đến?"
Nhạc Nhã vô cùng thân thiết mỉm cười liếc nhìn Mạc Tư Ngư một cái, trả lời: "Tôi vừa trở về hồi tháng trước, ngoại trừ Tư Ngư, tạm thời còn chưa cho ai biết."
Ý cười trên mặt Tô Mộc Nghiên vẫn không đổi, chỉ là trong lòng từ từ có chút lo lắng, nàng yên lặng nhìn vẻ mặt Nhạc Nhã vẫn giữ ý cười, lại yên lặng chú ý tới ánh mắt nàng nhìn Mạc Tư Ngư, cảm giác đó trong lòng càng thêm dày đặc hơn.
Nàng chưa bao giờ là người đa nghi, nhưng lúc này đây, từ đáy lòng nàng lại không có được thiện cảm với Nhạc Nhã, vẫn cảm thấy khiêm tốn ôn hòa của Nhạc Nhã, cũng không như bề ngoài tốt đẹp ấm áp thiện lương.
"Không phải kêu em không cần tiễn sao?" Tô Mộc Nghiên còn đang ngẩng người, Mạc Tư Ngư đã lên tiếng, nàng hơi nhíu mày nhìn Nhạc Nhã, bất đắc dĩ lắc đầu. "Cũng không phải chuyện gì quan trọng, Mộc Nghiên đến tiễn tôi là được, em chạy tới đây làm gì?"
Nói gì vậy? Tô Mộc Nghiên một tay chống đầu, một tay gõ gõ mặt bàn, nhíu mày, vẻ mặt không hờn giận nhìn Mạc Tư Ngư. Mình đặc biệt chạy tới đây tiễn bồ, còn bồ chỉ biết đau lòng người ta, hóa ra mình tốn công vất vả chạy tới tiễn bồ cũng không quan hệ gì hả? Bồ giỏi lắm Mạc Tư Ngư, uổng chúng ta làm chị em tốt hơn mười năm nay, khuỷu tay bồ quải đi cũng xa thật đó.
Ở trong lòng mắng mỏ Mạc Tư Ngư, Tô Mộc Nghiên cảm thấy thoải mái, thế này mới cuối đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, ngắt lời nói: "Thời gian không còn sớm, Tư Ngư, bồ nên chuẩn bị vào cửa đăng ký đi."
"Ừ."
Mạc Tư Ngư gật gật đầu, sau đó tính tiền, ba người liền đi đến cửa kiểm soát.
Đi đến bên ngoài cửa kiểm soát, Mạc Tư Ngư tranh thủ kéo Tô Mộc Nghiên sang một bên, thấp giọng dặn dò: "Mình có hỏi qua, Nhạc Nhã đi taxi đến, dù sao bồ cũng có xe mà, tiễn cô ấy một đoạn giùm mình."
"Được lắm, Mạc Tư Ngư, sao trước giờ mình không biết bồ biết quan tâm người như vậy chứ." Tô Mộc Nghiên vừa nghe câu đó xong nhịn không được phải chế nhạo Mạc Tư Ngư, nàng dùng khuỷu tay huých Mạc Tư Ngư một cái, vẻ mặt trêu tức.
Giọng điệu khác thường của Tô Mộc Nghiên làm Mạc Tư Ngư nhịn không được phải hít sâu một hơi, nhưng nàng chỉ chỉ hướng mắt qua nhìn nửa khuôn mặt của Nhạc Nhã, bĩu môi nói: "Đừng hiểu lầm, mình chỉ là không muốn nợ cô ấy quá nhiều."
Tô Mộc Nghiên nghe giọng điệu khó xử và bất đắc dĩ của Mạc Tư Ngư, tâm tình bỗng chốc thoải mái, người cũng có tinh thần, tật xấu quái gỡ đều tốt lên, đương nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ngay lúc nghe Mạc Tư Ngư giải thích đó, ở trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm giùm Tô Nhiễm Nhiễm. Nàng chỉ 'hừ' khẽ một tiếng, vẻ mặt trêu tức nhạt dần, chuyển sang nụ cười thâm sâu: "Yên tâm, mình sẽ làm."
Nhìn theo Mạc Tư Ngư vào cửa kiểm soát, Tô Mộc Nghiên quay đầu lại, thấy Nhạc Nhã vẫn nhìn vào cửa kiểm soát, khách khí nói: "Nhạc Nhã, đi thôi, vừa lúc tôi có đi xe đến, hay để tôi đưa cô đi một đoạn?"
"Được, vậy làm phiền cô." Nhạc Nhã vẫn giữ ý cười, nàng gật đầu, biểu tình lễ phép, theo Tô Mộc Nghiên đi ra ngoài sân bay.
Ngồi vào trong xe, Tô Mộc Nghiên cũng không quen trò chuyện vui vẻ, nên dọc đường đi nàng chỉ im lặng, chỉ có tiếng nhạc du dương vang lên trong xe.
"Tư Ngư phải đi rồi, thế nào lại không thấy Nhiễm Nhiễm tới tiễn chị ấy?" Nhạc Nhã mỉm cười phá vỡ im lặng, nghiêng đầu tò mò hỏi: "Lức trước đây, Nhiễm Nhiễm vẫn rất bám Tư Ngư, sao lần này Tư Ngư đi, cô ấy không tiễn chị ấy?"
Câu hỏi này thật ra làm Tô Mộc Nghiên hơi kinh ngạc, nàng ít nhiều đoán được nguyên nhân năm đó Mạc Tư Ngư và Nhạc Nhã chia tay, cho nên trước mặt Nhạc Nhã, nàng vẫn rất tự giác không nhắc đến Tô Nhiễm Nhiễm, nhưng giờ nghe ý tứ trong lời Nhạc Nhã nói, dường như không kiêng dè gì Tô Nhiễm Nhiễm, thậm chí đối với chuyện gần đây giữa Mạc Tư Ngư và Tô Nhiễm Nhiễm, nàng cũng không rõ lắm.
Không nắm bắt được thái độ Nhạc Nhã, Tô Mộc Nghiên đành phải nói cho có lệ: "A, Nhiễm Nhiễm hôm nay có việc không trốn ra được, nên vốn sẽ không đến."
"Thật không?" Nhạc Nhã thoải mái cười cười, nói: "Lần trước lúc Tư Ngư đi công tác, Nhiễm Nhiễm vô tình gặp tôi hẹn với Tư Ngư, dường như có chút hiểu lầm. Tôi còn nghĩ, cô ấy sẽ vì chuyện đó mà náo loạn với Tư Ngư, cho nên không chịu đến, xem ra là tôi nghĩ nhiều."
Nhạc Nhã nói ra thật thoải mái không hề khúc mắc, nhưng nghe vào tai Tô Mộc Nghiên lại thấy có gì đó khác khác, nàng bất động thanh sắc liếc nhìn Nhạc Nhã một cái, im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười đáp lại, vừa không phủ nhận vừa không thừa nhận lời của nàng.
Thử một chút chỉ nhận được sự im lặng của Tô Mộc Nghiên, Nhạc Nhã cũng không biểu hiện ra sự thất vọng, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Theo lời Nhạc Nhã, Tô Mộc Nghiên kêu Tôn Đình dừng xe trước cửa một khách sạn, Nhạc Nhã đơn giản nói cảm ơn, xoay người chuẩn bị xuống xe.
"Nhạc Nhã." Trông thấy Nhạc Nhã khom người bước xuống xe, Tô Mộc Nghiên thế này mới cúi người tới, gọi nàng. "Lòng Tư Ngư đối với Nhiễm Nhiễm, mấy năm nay Nhạc Nhã cô dâu phải không rõ, đây là chuyện của hai người đó, chúng ta là người ngoài chỉ nên khoanh tay ngồi nhìn, nhúng tay vào thì khó tránh khỏ làm chuyện dư thừa. Tuy tôi có biết chuyện lúc đó của họ, nhưng tôi tin là, bằng mấy năm tình cảm của hai người đó, làm sao có thể tùy tiện bị phá hỏng. Cô nói xem, có phải không?"
Nhạc Nhã đứng ở trước xe, nàng cúi đầu mỉm cười với Tô Mộc Nghiên, nụ cười trên mặt cứng đờ, cuối cùng hơi gật đầu trước cái nhìn sâu xa của Tô Mộc Nghiên, xoay người đi vào khách sạn.
Nhìn thấy bóng dáng Nhạc Nhã biến mất sau cửa khách sạn, ánh mắt Tô Mộc Nghiên trở nên sâu xa.
Nhạc Nhã, mặc kệ cô muốn đứng giữa phá hoại cái gì, cũng kệ cô muốn gì, chỉ tiếc cô không hiểu Tư Ngư, một chút cũng không.
Nghĩ như vậy, Tô Mộc Nghiên vừa ngồi thẳng người, thì di động trong túi xách vang lên.
"Nghiên Nghiên, Nhiễm Nhiễm nó nhốt mình trong phòng luyện đàn cả buổi rồi, con mau về xem đi."
Mẹ Tô ở bên kia điện thoại lo lắng nói, Tô Mộc Nghiên mệt mỏi chống tay lên trán, nghiêng đầu nhìn khách sạn Nhạc Nhã ở tạm, thản nhiên chế nhạo nói: "Còn có tâm trạng luyện đàn, xem ra tâm tình cũng không tệ lắm." Nói xong, Tô Mộc Nghiên không đợi Mẹ Tô nói tiếp, lạnh lùng ngắt lời: "Kêu nó rửa cổ ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, bây giờ con về ngay."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.