Sáng sớm Tô Mộc Nghiên liền lên máy bay về nhà, vừa trở về, nàng đã phát hiện mình bị cảm.
Vô tình được nghỉ ở nhà, nàng cứ vậy mà ngủ đến không biết trời trăng gì hết một ngày.
Lúc nghe được tiếng chuông cửa, thì đã là chuyện của ngày hôm sau.
Tô Mộc Nghiên trở người, mà người ngoài cửa rất kiên nhẫn nhấn chuông không ngừng, nàng lười biếng lấy chăn bịt hai lỗ tai, thân thể rã rời không chút sức lực, căn bản là nàng không có ý định đi ra mở cửa.
Tiếc là người ngoài cửa có nghị lực vượt xa sức tưởng tượng của Tô Mộc Nghiên, không biết tiếng chuông ồn ào vang lên bao lâu, Tô Mộc Nghiên rốt cuộc mắng thầm một câu thô tục rồi xốc chăn lê thân xuống giường.
“Mình biết bồ ở nhà.” Vừa mở cửa, Tô Mộc Nghiên thấy Mạc Tư Ngư rút tay ra khỏi chuông cửa, xách theo túi đồ ăn, không chút khách khí cởi giày đi vào nhà. “Mình gọi tới công ty, nghe thư ký bồ nói bồ không khỏe ở nhà nghỉ ngơi, nên mình vừa tan tầm liền chạy tới đây. Bồ sao rồi?”
Mạc Tư Ngư nói xong, lấy đồ ăn ra để lên bàn, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Mộc Nghiên, phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, tâm tình dường như rất không ổn.
“Cảm mạo mà thôi.” Tô Mộc Nghiên đi đứng còn không có sức, nàng xoay người ngồi vào sô pha, một tay miễn cưỡng chống đầu, nói chuyện cũng không có hơi sức.
“Uống thuốc chưa?” Mạc Tư Ngư đi vào phòng bếp quen thuộc tìm được cái ly, rót cho Tô Mộc Nghiên ly nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-than-mat/1421281/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.