Vào cửa, còn không kịp đổi giày, nụ hôn nồng nhiệt phá tan hết tất cả trói buộc. Không nhớ nổi là ai khởi xướng trước, hay là dục vọng trong lòng mỗi người tự thông minh chạm vào nhau, nụ hôn cực nóng càng không thể vãn hồi. Lưng Cảnh Phong đặt trên cửa lạnh lẽo, Tô Mộc Nghiên tới gần cô, môi lưỡi cuốn lấy Cảnh Phong không ngừng cọ sát, tay không an phận vuốt ve cổ cô, ngón tay giảo hoạt tiến vào trong áo, móng tay mượt mà trơn nhẵn cào lên da thịt non mịn. Nhẹ ôm lấy eo Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong đem Tô Mộc Nghiên ôm vào lòng mình, Tô Mộc Nghiên lập tức dựa vào, dán chặt đến không ngờ lên thân thể Cảnh Phong. Trong phòng tối đen còn không kịp bật đèn, tầm mắt đã bị che lại, cảm thụ trực tiếp bị phóng đại vô số lần, va chạm thật nhỏ cũng đều có thể khiến cho hai người giờ phút này có được kích thích cảm thụ thật lớn. Nơi đằng sau cánh cửa nhỏ hẹp không thể thỏa mãn nhu cầu của hai người, thân mình Tô Mộc Nghiên hơi nghiêng về phía sau, Cảnh Phong cũng theo đó tiến lên, một đường hôn vào trong phòng khách. Bước chân thong thả, thật giống như hai người đang khiêu vũ theo một vũ điệu không tên, tất cả trước mắt, không khí, cảm giác, độ ấm, dục vọng, không chỗ nào không tra tấn lý trí cả hai, đem xúc tác toàn bộ trong cơ thể hai người miêu tả sinh động khát vọng. Bước chân hỗn loạn không cần nhịp điệu, di chuyển đến bên kia cũng không cần nói với nhau, tất cả đều trực tiếp đi theo cảm giác trong lòng. Đến khi thân mình Tô Mộc Nghiên đụng vào mép giường mềm mại, cả hai mới ngừng di chuyển. Cảnh Phong nhẹ hôn môi Tô Mộc Nghiên, cô nương theo ánh trăng nhìn mình đang ở chỗ nào, đến khi phát hiện cả hai đã vào trong phòng ngủ, cô đột nhiên giương lên khóe miệng cười xấu xa, đưa tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Mộc Nghiên, kéo nàng ôm sát vào trong lòng, sau đó hơi hơi nâng nàng lên khỏi mặt đất, trực tiếp ném lên trên chiếc giường lớn mềm mại. Thân mình nháy mắt bị ngã xuống khiến cho tim nàng đập mãnh liệt, đầu óc bị kinh hách làm cho tỉnh táo lại, Tô Mộc Nghiên có chút căm tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, lại thấy Cảnh Phong đang cởi nút tay áo sơ mi, sau đó chuyển qua ngực, cởi bỏ tiếp số nút vừa rồi Tô Mộc Nghiên chỉ cởi một nửa. (có một sự bảnh nhẹ ở chỗ này nhaaaa!!!!!) Bộ dáng Cảnh Phong lúc này thật sự là muốn bao nhiêu mê người có bấy nhiêu mê người, muốn bao nhiêu soái khí có bấy nhiêu soái khí, tận đáy lòng Tô Mộc Nghiên bởi vì vừa rồi bị ném lên trên giường có bao nhiêu căm tức đều tan theo mây khói, chỉ yên lặng nhìn bộ dáng Cảnh Phong cởi áo, cởi thắt lưng, hài lòng cúi đầu cười rộ lên. Quen biết lâu như vậy, thật ra trong chuyện này Cảnh Phong vẫn trong trạng thái bị động, không từ chối mỗi một lời mời nào của Tô Mộc Nghiên, nhưng cũng sẽ không chủ động yêu cầu đòi hỏi, trong mắt Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong là người khó hiểu phong tình dường như sắp thành thánh nhân vô cầu (tức là không có nhu cầu ^^). Nhưng đêm nay Cảnh Phong rất khác, chuyển biến như vậy làm cho Tô Mộc Nghiên kinh ngạc, cũng vô ý khiến nàng cảm thấy vui mừng. Tô Mộc Nghiên cũng không có tâm tư nghĩ đến nguyên nhân trong đó, bởi vì Cảnh Phong đã sắp cởi xong áo sơ mi trắng cùng váy công sở, khụy gối quỳ lên trên nệm, đưa thân thể tới trước mắt Tô Mộc Nghiên. Khuôn mặt Cảnh Phong giờ đang trên đỉnh đầu Tô Mộc Nghiên, nàng nương theo ánh trăng tinh tế nhìn Cảnh Phong, dường như nhìn cỡ nào cũng không thấy chán. Tuy rằng Tô Mộc Nghiên không muốn mở miệng thừa nhận, nhưng trong lòng nàng vẫn hiểu được. Cảnh Phong rất đẹp, điểm này không thể nghi ngờ, cho dù Cảnh Phong lại nói lời cay độc lại thấy ghét, nhưng cô vẫn đẹp, vẫn mê người như vậy. “Hôm nay cô…” Tô Mộc Nghiên lấy tay phác hoạ khuôn mặt tinh xảo này của Cảnh Phong, âm thanh khêu gợi có chút khàn khàn, trong đêm yên tĩnh mà phát ra êm tai. “Có phải có chỗ nào khác khác không?” “Nói thử xem.” Cảnh Phong thần thái nhàn nhã, bộ dáng cứ như không liên quan đến mình, khiến người nhìn căm tức. Ánh mắt Tô Mộc Nghiên trong đêm tối như sáng ngời, nàng yên lặng nhìn thẳng Cảnh Phong, sau đó khóe miệng chậm rãi tươi cười, lời nói ra cùng động tác trong tay nàng ma sát như nhau. “Chẳng lẽ tối qua và hôm nay, tôi có nói điều gì làm cô không vui?” “Cô từng nói điều gì, khiến cho tôi vui sao?” Cảnh Phong không trả lời, cánh môi mỏng mở ra khép lại, lời trong miệng nói ra, đều mang theo thản nhiên chế nhạo. “……” Tô Mộc Nghiên đã sớm nên biết, Cảnh Phong người này là hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là lãng mạn, cô căn bản không nghe hiểu được cái gọi là lời nói tán tỉnh của mình, lời tốt đẹp gì nói với cô đều là dư thừa dư thừa! Ngu ngốc không lãng mạn! Yên lặng trong phòng đem người trước mắt thầm mắng mấy ngàn lần, Tô Mộc Nghiên ngoài mặt vẫn cười ha ha, cuối cùng, tay nàng theo cằm Cảnh Phong di chuyển xuống, ngón tay ấn ấn sờ sờ xương quai xanh, mạnh mạnh nhẹ nhẹ chạm vào. “Thật không?” Tô Mộc Nghiên nói xong, cười rộ lên quyến rũ cực hạn, nàng ngẩng mặt, bộ dáng mị nhãn như tơ, thổ khí như lan, không người nào có khả năng dụ hoặc như vậy. “Tôi còn tưởng, cô bởi vì chuyện của Đỗ Việt Hàng mà không vui đó?” Cảnh Phong không nói gì, biểu tình trên mặt cơ đơn lạnh nhạt đến nổi khiến người ta không thấy được chút tin tức gì. Cô yên lặng nhìn Tô Mộc Nghiên, đột nhiên không trả lời mà cười rộ lên, cúi đầu xuống, hung hăng hôn Tô Mộc Nghiên. Hơi thở Cảnh Phong ùn ùn kéo đến đánh úp lại, làm cho Tô Mộc Nghiên rốt cuộc không thể phân tâm suy nghĩ, nàng tiến vào lưới tình của Cảnh Phong phóng ra, đưa bản thân theo cô chơi đùa. Quần áo trên người từ lúc hôn môi đều rơi xuống, đợi đến nụ hôn cực nóng chấm dứt, Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhìn cơ thể trơn bóng của mình, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, lập tức bất bình đưa tay cởi nội y còn sót lại trên người Cảnh Phong xuống. Động tác Tô Mộc Nghiên không coi là ôn nhu, có thể nói là thô lỗ, nhưng Cảnh Phong chỉ híp mắt lại, thoải mái mặc kệ nàng cởi sạch sẽ. Đợi cho Tô Mộc Nghiên làm xong, Cảnh Phong một lần nữa cúi người xuống, hàm ở vành tai Tô Mộc Nghiên, ấm nóng ẩm ướt khiến Tô Mộc Nghiên bất ngờ không kịp phòng khẽ kêu lên một tiếng. Hơi thở Cảnh Phong phả lên trên vành tai Tô Mộc Nghiên, mọi âm thanh dù rất nhỏ đều có thể trở nên thật lớn ái muội, vành tai mẫn cảm bị Cảnh Phong tùy ý đùa giỡn ở miệng, nàng thở dốc, mỗi một lần đều nhịn không được muốn đẩy Cảnh Phong ra, nhưng cuối cùng lại không vươn tay. Nhắm hai mắt lại, Tô Mộc Nghiên cảm giác chính mình giống như một gốc cây thả trong nước, theo thế công của Cảnh Phong mà lênh đênh trôi nổi, tự nhiên đắm chìm. Chính là chỉ cần chạm vào như vậy, Tô Mộc Nghiên cũng đã tràn ra thành một cái đầm xuân thủy, không giống như trước, lúc này đây Cảnh Phong cũng không làm trò, tay cô chậm rãi đi xuống, chạm được một mảnh ướt át giữa đùi, nương theo chỗ ướt át bên ngoài liền đi vào nơi sâu nhất. “A…” Đột nhiên tiến vào làm Tô Mộc Nghiên nhịn không được kêu rên một tiếng, mãnh liệt kích thích làm cho nàng vô ý thức cào lên lưng Cảnh Phong, thân mình bắt đầu không tự chủ được, theo mỗi một động tác của Cảnh Phong mà sung sướng lên. Cảnh Phong vĩnh viễn đều biết Tô Mộc Nghiên khi nào thì cần thế công nào, khi nặng khi nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, vừa không dứt khoát làm cho Tô Mộc Nghiên thống khoái, lại vừa đúng kích thích khát vọng Tô Mộc Nghiên, không đến phút cuối tuyệt đối không chịu dễ dàng buông tha nàng. Theo đỉnh cao trượt xuống, Tô Mộc Nghiên thở dốc không ngừng. Đợi nàng thật vất vả nghỉ ngơi xong, vừa định muốn oán giận Cảnh Phong đêm nay quá mãnh liệt, nào biết còn không đợi nàng nói chuyện, tay Cảnh Phong còn đang trong cơ thể nàng đã trước một bước chuyển động tiếp. “Cô…” Vừa mới động tình nên cơ thể mình vẫn cực kỳ mẫn cảm, Tô Mộc Nghiên chỉ nói được một chữ, liền nhịn không được mà thở dốc. Cảnh Phong cúi đầu nhìn khuôn mặt Tô Mộc Nghiên đỏ bừng, cong lên khóe miệng cũng không nói chuyện, chỉ là động tác tay đột nhiên trở nên vô cùng mềm nhẹ, ôn nhu làm cho tim Tô Mộc Nghiên ngứa lên. Đêm nay Cảnh Phong tất cả đều như cố ý tra tấn Tô Mộc Nghiên, cao ngạo như Tô Mộc Nghiên làm sao lại cam tâm bị tra tấn như vậy. Nàng muốn kẹp chặt hai chân ngăn chặn Cảnh Phong liên tục đòi hỏi, nhưng không biết sao mỗi một động tác của Cảnh Phong đều đâm vào chỗ yếu hại của nàng, không đến nháy mắt, nàng liền bại trận, theo động tác của Cảnh Phong lại một lần nữa phiên vân phúc vũ. Đêm nay, Tô Mộc Nghiên thật sự cảm nhận được tư vị túng dục đến chết. Cảnh Phong tra tấn nàng suốt đêm, cuối cùng làm cho hai chân Tô Mộc Nghiên mềm nhũn. Sáng hôm sau, lúc Cảnh Phong tỉnh dậy, To Mộc Nghiễn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp. Nàng cứ vậy nằm nghiêng bên người Cảnh Phong, đầu gối lên vai Cảnh Phong, biểu tình trên mặt chỉ có trong lúc ngủ mới ôn hòa không chút khí thế. Cái chăn mềm mại đắp đến mông nàng, lộ ra đường cong của cái lưng trơn bóng trắng nõn, mặt trời mới lên chiếu vào trên da nàng, không chỗ nào không động lòng người. Cảnh Phong đứng bên giường ngắm nhìn To Mộc Nghiên vài giây, mới sờ sờ mũi, khom người thay nàng đắp chăn, sau đó mới xoay người đi vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, Tô Mộc Nghiên vẫn duy trì tư thế ngủ an ổn, có lẽ tối qua vận động quá mức kịch liệt, nên dù cho Cảnh Phong có tạo ra tiếng động lớn, Tô Mộc Nghiên vẫn không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy. Cảnh Phong cài nút trên tay áo, nhìn bộ dáng Tô Mộc Nghiên đáng yêu như thế, lòng của cô dường như bất giác rung động, nhịn không được nhẹ nhàng đi qua, cúi người khẽ hôn lên trán Tô Mộc Nghiên. “Um…” Tô Mộc Nghiên cúi đầu ‘hừ’ một tiếng, vừa mở mắt ra nhìn thấy đầu tiên chính là, Cảnh Phong cúi đầu hôn nàng. Tim đập dường như không đủ dùng, Tô Mộc Nghiên cứ vậy nhìn Cảnh Phong vẻ mặt ôn nhu thản nhiên cười với nàng, bộ dáng quả thật là đẹp đến không thật. “Sớm.” (chào buổi sáng của tiếng Hoa) Tựa hồ căn bản không phát hiện Tô Mộc Nghiên giờ khắc này tâm tình sôi trào, Cảnh Phong chính là cong cong khóe miệng, cười nói. - --- H của bạn tác giả này được cái cute =)) mà mình thích chương sau chương H chứ chương H edit đuối quá:)) Cái hình tượng cởi nút tay áo, thích quá!!!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]