*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đang suy nghĩ gì đấy?" Giang Hoài Sương tắm xong trở về phòng liền nhìn thấy Thang Biên Tâm đang xuất thần làm ổ ở trên giường.
"Đang suy nghĩ lần đầu gặp em, cứ tưởng rằng là một người ngốc bẩm sinh, kết quả..." Đang chìm đắm trong hồi ức, Thang Biên Tâm nhất thời không cẩn thận đem lời nói thật nói ra, may là đúng lúc ngừng câu chuyện.
"Kết quả là cái khối băng lớn?" Giang Hoài Sương không để ý lắm, tiếp tục nói.
"Không có, em rất tốt..." Thang Biên Tâm vội vàng giải thích.
"Thời gian cũng sắp đến." Giang Hoài Sương dùng ngữ khí bình tĩnh nói một câu rất bình thường, nhưng lại làm cho Thang Biên Tâm vốn đang bình thường lại không bình tĩnh mà đứng lên.
"Không phải, còn chưa đến nửa năm. Hơn nữa bởi vì còn có đứa bé kia..." Vì lẽ đó trên căn bản em không có dành nhiều thời gian ở cùng với chị. Nhìn Giang Hoài Sương trở nên đăm chiêu, Thang Biên Tâm đem những lời còn lại nuốt vào trong bụng.
"..."
"Nếu em không đề cập đến ngược lại chị thật sự là không nhớ rõ." Thang Biên Tâm biết lúc nãy mình sơ hở nên rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ hờ hững đối phó thường ngày: "Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh a."
"Chắc vậy." Giang Hoài Sương nằm ở trên giường, nhắm mắt lại hơi ủ rũ một hồi, trả lời.
Ngay sau đó hai người đều không tiếp tục mở miệng nói chuyện. Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nuoi-duong/1420551/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.