*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xử lý xong công việc trong tay, đồng hồ treo tường trong văn phòng đã qua mười một giờ hai mươi phút, không còn lại mấy phút liền đến lúc nghỉ trưa. Giang Hoài Sương đại khái thu dọn một chút, tan tầm rời đi. Thật ra có lúc Giang Hoài Sương sẽ cảm giác mình cũng không phải là một bà chủ có trách nhiệm, đối với tình huống đi làm đúng giờ đều rất ít khi phát sinh. Chỉ cần xử lý tốt công việc trong tay, cả người liền trở nên lười biếng.
Trước đây khi Giang Hoài Sương ở một mình, nhiều khi buổi sáng hơn mười giờ đi đến văn phòng xử lý xong công việc trong một ngày, mãi đến tận ba, bốn giờ chiều thì rời đi, hẹn hò hoặc là về nhà. Bữa sáng tất nhiên đã không tồn tại trong rất nhiều năm, phần lớn cơm trưa cũng gọi thức ăn ở ngoài tùy tiện giải quyết. Nếu như có hẹn thì bữa tối ở bên ngoài ăn sẽ phong phú hơn một chút, nếu không có gì thì tự nhiên lại gọi một bữa thức ăn bên ngoài.
Đối với Giang Hoài Sương mà nói, lúc này sản nghiệp Giang gia kiếm được bao nhiêu tiền đã không còn là hứng thú của mình nữa. Sản nghiệp càng lớn thì đại diện cho càng nhiều người sẽ có kế sinh nhai, mang ý nghĩa áp lực cùng gánh nặng càng lớn. Giang Hoài Sương làm việc tốt cũng không có nghĩa là yêu thích nó. Sự việc trên thế gian, trả giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nuoi-duong/1420549/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.