Editor: DaDa_Blog?
Beta: Sam (Noãn Thâm)
Cơ thể thiếu nữ mảnh khảnh trắng muốt, nơi đó dày đặc dấu hôn đỏ tươi và dấu tay, giữa hai chân trắng muốt còn có màu đỏ của máu bị khô lại.
Viên anh đào hồng nhạt của cô bị liếm đến mức ướt át dầm dề, xung quanh hai viên anh đào in hằn những dấu răng cắn, trên eo gầy kia còn để lại một vết nhéo đỏ rực.
Cảnh tượng này đập vào mắt anh, Lục Nham vừa mới rút côn th*t ra, dường như có xu thế ngẩng cao đầu lên.
Đầu lưỡi anh chống hàm trên, tầm mắt chuyển động liếc nhìn trên giường, chăn rơi trên mặt đất, khăn trải giường có một vài vết máu đã khô và một mảng nước lớn tồn đọng.
Phương Đường từ từ che mặt lại ngồi dưới đất, cả người khóc lóc run rẩy, oan uất sợ hãi mà kêu tên Hạ Mặc Dương.
Lục Nham bực bội cực kỳ.
Anh uống rượu xong, đầu óc vốn không quá thoải mái, nghe cô khóc rồi thở hổn hển càng khiến anh bực bội hơn.
“Đừng khóc.” Bởi vì anh uống rượu, giọng nói trở nên khàn khàn bất thường.
Phương Đường không ngừng khóc, toàn bộ cơ thể co rụt lại.
Lục Nham cúi người bế cô lên, Phương Đường hoảng sợ, đến cả nước mắt cũng quên chảy, đánh anh liên tục: “Bỏ tôi xuống! Cậu muốn làm gì!”
“Tắm rửa.” Lục Nham ôm cô đến toilet, thả cô xuống: “Tắm xong rồi mặc quần áo, chúng ta lại nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Phương Đường nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, trong lòng vừa ủy khuất vừa hờn giận, không kém phần khủng hoảng và sợ hãi, cô sợ Hạ Mặc Dương biết, sợ Đào Thi Thi biết.
Lục Nham thấy cô không chịu tắm rửa, tự mình chen vào, bật vòi hoa sen đưa lưng về phía cô, bắt đầu tắm: “Tôi tưởng Thi Thi, cô ấy nói đêm nay muốn ở lại đây chung phòng với tôi.”
Phương Đường khóc nức nở: “Làm sao lại là phòng của cậu được! Rõ ràng cậu nói mình cùng Thi Thi sẽ ở chung một phòng mà!”
“Đúng vậy.” Lục Nham đóng vòi hoa sen, hai gò má ướt đẫm nước còn đang chảy xuống, nhăn mày: “Nhưng căn phòng đó nằm trong tay Hạ Mặc Dương rồi.”
Ngực Phương Đường vẫn còn đang nhấp nhô, cô hoàn toàn không thể tưởng được mọi chuyện lại biến thành như vậy, ngay từ đầu cô còn tưởng rằng là do Lục Nham sai khiến, nhưng theo lời anh nói là cô vào sai phòng, mà Lục Nham tưởng cô là Thi Thi.
Cô che mặt khóc: “Tôi với Thi Thi, cậu không phân biệt được sao…”
Đột nhiên Lục Nham đè người cô lại, bộ ngực mềm mại của cô đè lên ngực anh, Phương Đường bị dọa sợ, mạnh mẽ đẩy anh ra: “Cậu muốn làm gì!”
“Còn cậu?” Anh nhíu mi, mặt mày không vui, tức giận trong lòng: “Vì sao cậu cũng không phân biệt rõ được tôi với Hạ Mặc Dương?”
Phương Đường cố nén giọng nói, từ lúc cô bước vào, không hề nghĩ rằng Lục Nham cũng ở trong căn phòng này.
Lục Nham buông lỏng tay, xoay người sang chỗ khác tắm rửa.
Trên lưng anh, cánh tay, tất cả đều là vết đỏ do móng tay cào, Phương Đường thấy những dấu vết đó lại cúi đầu nhìn bản thân mình, cả người đều bị anh liếm rồi cắn qua, cô buồn bực cực kỳ, nước mắt bắt đầu rớt xuống.
Lục Nham tắm rửa xong, đứng trong phòng mặc quần áo.
Phương Đường chờ anh đi ra ngoài, lúc này mới chậm rãi tắm rửa bản thân. Khi tắm, phía dưới đặc biệt là bên trong còn rất nhiều tinh dịch màu trắng, cô moi ra, buồn bã rơi nước mắt.
Nếu là Hạ Mặc Dương, cô mới không đau lòng khổ sở như vậy.
Cô hít mũi khóc thút thít, toàn thân run bần bật.
Lục Nham mặc quần áo xong, mở ra di động xem, rạng sáng hai giờ, gần đây không có cửa hàng bán thuốc nào, anh muốn trong vòng 24 giờ phải mua được thuốc tránh thai, còn phải tránh Hạ Mặc Dương và Đào Thi Thi nữa.
Quay đầu lại nhìn, Phương Đường vẫn còn khóc, vừa khóc vừa tắm.
Anh nhíu mày: “Phương Đường.”
Phương Đường trong phòng tắm, cô giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”
“Không muốn mang thai thì đừng khóc.” Anh bị tiếng khóc ồn ào của cô làm phiền.
Phương Đường trừng mắt lớn, đang cố gắng tiêu hóa những lời này.
Một lát sau, Lục Nham nghe thấy cô hỏi, tiếng khóc nức nở vẫn chưa dứt: “Tôi chưa từng nghe nói khóc cũng sẽ mang thai? Cậu trích dẫn từ quyển sách nào vậy?”
Lục Nham: “…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~