Lục Tử Mặc dừng xe ở một trạm bán xăng bên đường, anh bảo Sơ Vũ đi đổ xăng còn anh vào siêu thị nhỏ mua đồ. Sơ Vũ bơm đầy xăng rồi đứng cạnh xe đợi Lục Tử Mặc. Cô thấy anh mua mấy chai nước, ít đồ ăn và gọi điện thoại cho ai đó. 
Lục Tử Mặc không gọi điện quá lâu, anh đi ra ngoài cửa, ném cho Sơ Vũ chai nước khoáng và túi bánh mỳ. Thấy cô có vẻ bồn chồn không yên, anh vuốt trán cô mỉm cười: “Nhìn bộ dạng lo lắng của em kìa”. 
Sơ Vũ không đáp lời, cô cúi đầu mở chai nước khoáng uống hai ngụm. Cô lo lắng đến mức không có khẩu vị, mở túi bánh mỳ cắn một miếng rồi lại đóng vào. Lục Tử Mặc đã lên xe, Sơ Vũ cũng nhảy lên theo. 
Lục Tử Mặc bất ngờ đánh tay lái quay lại con đường cũ. Sơ Vũ ngạc nhiên ngoảnh cổ nhìn anh. Lục Tử Mặc liếc cô mỉm cười: “Thấy em lo sợ như vậy, thôi thì không đi nữa. Chỉ sợ tôi còn chưa đến nơi đã bị chết vì vẻ mặt u ám của em”. 
Sơ Vũ không biết lời anh nói thật hay nói đùa, cô cắn nhẹ môi dưới. Lục Tử Mặc lái xe theo hướng ngược lại, về biên giới Miến Điện. Vẻ mặt của anh nhẹ nhõm như vừa trút tảng đá lớn trong lòng. 
“Anh... thật sự không đi cướp hàng từ chỗ cảnh sát hay sao?” 
Sơ Vũ hỏi với giọng điệu ngờ vực. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Em có muốn ăn gì không? Thời gian qua em chạy đông chạy tây cùng tôi, lúc nào cũng lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nguy-hiem/206905/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.