Lúc Sơ Vũ tỉnh lại, trong hang đã tờ mờ tối. Cô phát hiện mình vẫn còn khỏa thân nằm trong lòng Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc ngủ rất an lành. Sơ Vũ chống tay ngồi dậy, cúi nhìn người đàn ông bên dưới. Vết khâu trên ngực anh do vận động mạnh bục chỉ vài chỗ. Sơ Vũ giơ ngón tay, vuốt nhè nhẹ dọc theo vết thương của Lục Tử Mặc. Máu chảy ra từ vết nứt đã khô lại, ngón tay Sơ Vũ sờ vào có cảm giác thô ráp.
Sơ Vũ cảm thấy buồn buồn ở sống lưng, cô hơi cứng người. Hóa ra trong lúc cô chạm vào người Lục Tử Mặc, anh đã tỉnh dậy. Bàn tay không an phận của anh bắt đầu du ngoạn trên cơ thể cô. Sơ Vũ chớp mắt nhìn anh, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng làm nữa! Vết thương của anh cần được xử lý”.
“Chỉ sứt tý da, có bị thương vào đến xương cốt đâu”.
Lục Tử Mặc vòng tay ôm thắt lưng Sơ Vũ, kéo cô nằm xuống lòng mình. Anh quan sát gương mặt cô: “Còn đau không em?”
Trong lòng Sơ Vũ cảm thấy mềm dịu hẳn. Cô lắc đầu: “Anh nằm yên đừng động đậy, để em rửa lại vết thương cho anh”.
Cô đau lắm, nhưng chắc anh cũng đau chẳng kém gì cô. Vết thương dài như vậy mà anh vẫn yêu cô và ôm cô vào lòng.
Sơ Vũ mặc quần áo rồi đi đến bên Lục Tử Mặc. Anh cũng đã mặc quần dài, nhìn cô mỉm cười. Sơ Vũ bật ngọn đèn bàn, ngồi xuống từ từ lau rửa vết thương của Lục Tử Mặc. Dưới ánh đèn vàng, gương mặt cô thể hiện sự tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nguy-hiem/206897/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.