Hai chiếc du thuyền từ từ tiến sát lại gần, sau đó dừng hẳn. Ván cầu chưa kịp bắc qua, Lục Tử Mặc đã phi người nhảy sang tàu bên này. Renault bước tới ôm chặt anh ta: "Lục! Hiếm có dịp cậu nể mặt tôi...".
Renault kịp chưa nói hết câu, sắc mặt ông ta đột nhiên trắng bệch, rồi ông ta từ từ lùi lại phía sau. Lục Tử Mặc cười nhếch mép, anh không nhìn Sơ Vũ, mà chỉ nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt thẫm đen của Lục Tử Mặc lấp lánh, anh ta nói nhẹ nhàng: "Muốn gặp ông cũng không dễ chút nào, Renault".
Lục Tử Mặc và Renault kẻ tiến người lùi đến sát boong tàu. Renault vừa quỵ xuống, người đẹp ăn mặc hở hang nằm phơi nắng trên sàn tàu không biết lôi đâu ra khẩu súng thúc vào lưng Sơ Vũ. Lục Tử Mặc liếc Sơ Vũ rồi mở miệng: "Renault, Kim Gia gửi lời hỏi thăm ông".
Thân hình đồ sộ của Renault hơi run rẩy. Ông ta cười khan hai tiếng, nghe như tiếng khóc: "Lục, cậu đừng quên, bảo bối của cậu đang nằm trong tay tôi".
"Bảo bối của tôi?"
Bàn tay Lục Tử Mặc giơ lên cao, một ánh bạc chói mắt. Lúc này, Sơ Vũ mới nhìn thấy khẩu súng nhỏ trong tay Lục Tử Mặc. Lục Tử Mặc nghiêng đầu nhìn xung quanh: "Bảo bối của tôi? Tôi chẳng hiểu ông muốn nói gì?".
Renault run lẩy bẩy nói không ra lời. Lục Tử Mặc cúi sát gần, ánh mắt tràn ngập sát khí. Giọng nói của anh vừa trầm vừa chậm rãi, Sơ Vũ nghe rõ mồn một: "Thứ gọi là nhược điểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nguy-hiem/206889/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.