Chương trước
Chương sau
“Cô ấy dựa vào tôi, đủ chưa?”
Cả phòng ăn im bặt trong sự sững sờ vì sự xuất hiện của Trình Dục Uy. Hắn đứng ở phòng khách, như một pho tượng thần Hy Lạp uy mãnh khiến cho người khác cảm thấy cũng phải e sợ. Chưa nói đến lời nói kia có biết bao nhiêu trọng lượng nhưng sự xuất hiện của Trình Dục Uy vào thời điểm này cũng đã khiến cho tất cả những người ở đây đều cảm thấy chuyện này chẳng còn đơn giản rồi.
“Trình… Trình Dục Uy?”
“Vừa rồi Lương thiếu gia hỏi cô ấy dựa vào cái gì mà kiện có đúng hay không? Bây giờ tôi có thể nói là cô ấy dựa vào tôi để kiện không?”
“Trình gia cũng khéo đùa quá rồi, anh vẫn còn bị con đàn bà này dắt mũi sao? Cô ta lấy cái quái gì để mà bảo đảm với anh rằng có thể dẫn dắt dự án cho đến cùng? Tiết thị bị tôi rút còn mỗi cái vỏ rỗng mà thôi, anh nên thức thời đi chứ?”
“Trần đời này tôi ghét nhất chính là những kẻ thích cầm đèn chạy trước ô tô cũng như ghét kẻ nào dạy đời tôi lắm. Anh muốn biết Tiết Thuỵ Du đã làm gì để có thể qua mặt được tôi chứ gì? Vậy thì nhân đây tôi cũng muốn cho anh biết luôn… Thuỵ Du, em sang đây.”
Anh yêu của cô đến đây khiến cho cô càng có thêm sức lực chiến đấu, hơn nữa Trình Dục Uy có vẻ như đang muốn công khai rồi đây. Càng tốt thôi, Tiết Thuỵ Du đối với chuyện này cảm thấy không thành vấn đề gì cả. Cô tiến lại chỗ Trình Dục Uy, thuận thế rơi vào vòng tay của hắn. Giây sau Trình Dục Uy đã ôm Tiết Thuỵ Du vào lòng, bàn tay nâng cằm cô lên rồi hôn lên môi cô.
Nụ hôn này hạ xuống trước biết bao nhiêu cặp mắt đang sững sờ khiến cho Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi giống như là đang bị tát cho một phát đau điếng. Bọn họ tìm đến Trình Dục Uy, tìm đủ mọi kế sách để ly gián Trình Dục Uy và Tiết Thuỵ Du, thậm chí còn đê hèn hơn khi còn muốn chiếm lấy dự án hợp tác của Tiết thị và Trình thị.
Hoá ra những con hề thực sự chính là bọn họ, nhìn Trình Dục Uy dịu dàng ôm lấy Tiết Thuỵ Du, ánh mắt đầy thâm tình nhìn cô rồi lại nhớ đến những lần Tiết Vân Nhi hẹn gặp riêng Trình Dục Uy để châm ngòi ly gián. Mấy chuyện này để cạnh nhau thực sự sẽ là một cú vả đớn đau dành cho Lương Hạo Hiên với Tiết Vân Nhi đó.
“Ha… hoá ra cũng không phải là hạng tốt lành gì. Cô nói tôi với Tiết Vân Nhi cắm sừng cô nhưng cô cũng đang cắm sừng tôi đấy thôi.”
“Bộ chỉ mình anh được phép làm thế à? Tôi để yên cho anh cắm sừng tôi sao? Bộ anh nghĩ tôi bị ngu chắc?”
“Cô nói tôi cắm sừng cô được rồi cũng sẽ cắm sừng Vân Nhi được. Vậy cô thì khác cái gì?”
Chưa đợi Tiết Thuỵ Du lên tiếng, Trình Dục Uy đã thay cô lên tiếng rồi. Hắn đứng bên cạnh Tiết Thuỵ Du, ánh mắt nhìn Lương Hạo Hiên thực sự giống như đang nhìn một con chó rách rưới đang cố cắn càn trước khi chết vậy, thảm hại vô cùng.
“Dựa vào giữa chúng tôi phát triển bằng tình yêu chứ không phải bằng vật chất. Anh tin hay không là chuyện của anh thôi, tôi với Thuỵ Du không có nhu cầu phải giải thích cho ai cái gì cả.”
“Ha, hoá ra là hai người đã thông đồng với nhau có ý định chơi tôi từ trước. Vậy mà còn làm bộ đóng kịch, giả nhân giả nghĩa, nực cười quá đi thôi!”
“Ai mới là người giả nhân giả nghĩa? Tôi không đóng kịch thì sao có thể đợi được ngày lột bộ mặt thật này của anh ra? Nên nhớ này Lương Hạo Hiên, Tiết Thuỵ Du tôi xưa nay chưa từng dễ bắt nạt, ngày trước không thể, bây giờ cũng càng không thể. Anh đợi ngày mai đến toà án đi, mà tôi nghĩ rằng cũng nên lo dần đi là vừa bởi vì chưa chắc Lương thị của anh còn đứng vững được trước bình minh nữa là.”
“Cô… cô dám…? Đúng là loại đàn bà tiểu nhân hèn hạ!”
“Anh rút hết của Tiết thị rồi thì bây giờ trả giá lại thôi. Bất quá thì chơi chiêu với kẻ hèn hạ như anh buộc tôi phải hèn hạ theo mới có thể dễ bề xử lý được.”
Lương Hạo Hiên với Tiết Vân Nhi đem so với Trình Dục Uy và Tiết Thuỵ Du thì thực sự quả là một trò cười. Bây giờ thì Lương Hạo Hiên cũng đã nhận ra được là anh ta quá tắc trách rồi, anh ta bị tiền làm cho mờ mắt, để rồi không tìm hiểu kĩ tình hình của địch. Nhưng nếu có cho là tìm hiểu kĩ càng rồi thì anh ta cũng sẽ không có đấu lại được. Trình Dục Uy chính là một bức tường thành sừng sững mà có khi mười năm sau Lương Hạo Hiên vẫn chưa có thể có cách nào để mà vượt qua được.

“Còn chuyện này sẵn đây tôi nói thẳng luôn nhé… Hôn ước này đến đây chấm dứt được rồi. Anh có muốn hay không thì tôi cũng đã tự chấm dứt nó. Dù sao cũng chưa phải là kết hôn nên có muốn thì cũng chỉ là nói qua một lần là được.”
Tiết Thuỵ Du tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út, chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn đính hôn mà ngày đó Lương Hạo Hiên đã chính tay đeo lên ngón áp út cho cô với lời hứa viên mãn đến mãi về sau. Tiết Thuỵ Du cầm chiếc nhẫn trên tay, cô biết từ trước đến nay Trình Dục Uy vẫn luôn vì nó mà lấn cấn rất nhiều nhưng từ bây giờ, cô đã chính thức xứng đáng với hắn rồi.
Chiếc nhẫn được đưa lại cho Lương Hạo Hiên, anh ta cầm chiếc nhẫn đính hôn trên tay, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiết Thuỵ Du, như có cái gì đó khiến cho anh ta cảm thấy như bị đánh vào. Đến bây giờ, Lương Hạo Hiên thực sự hối hận rồi.
“Ngày hôm nay đến đây là quá đủ rồi, tất cả chỉ có chờ đến ngày mai mà thôi. Các người còn một đêm cuối cùng để có thể tự vấn lại tất cả những gì các người đã làm, tất nhiên là các người sẽ phải bị giam lỏng cho đến ngày mai để đảm bảo sự an toàn của bố tôi.”
Điều này chính là nói cho hai mẹ con Tiết Vân Nhi và Lệ Minh Châu. Tiết Vân Nhi sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện bị vạch trần thì như từ trên vách núi cao rơi xuống, ban đầu cô ta còn trông chờ vào Lương Hạo Hiên sẽ cứu lấy cô ta nhưng xem ra bây giờ chính anh ta còn chẳng tự cứu nổi mình nữa là. Lệ Minh Châu sau khi biết tất cả mọi chuyện mà bà ta đã làm vì mù quáng bị vạch trần ra thì cũng trầm lặng như nước. Sải một bước dài cứ tưởng đậu được cành cao nhưng bây giờ ngã rồi mới biết rằng hoá ra hào môn không phải là nơi dễ dàng gì.
“Khoan đã, Tiểu Du, bố có chuyện muốn nói với con, cả Trình Dục Uy nữa.”
Tiết lão gia từ nãy đến giờ im lặng chứng kiến tất cả mọi chuyện bây giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Ông chứng kiến đàn bà kia thừa nhận hại chết vợ của mình còn đang làm hại đến mình, chứng kiến đứa con gái lớn và đứa con rể của mình thông đồng với nhau hãm hại con gái nhỏ, chứng kiến đứa con gái nhỏ của mình đã kiên cường tự chống chọi lấy, còn chứng kiến được sự dịu dàng của người đàn ông kia dành cho con gái mình. Tiết Đổng già rồi, ông đối với mấy chuyện này vẫn là không thể nào chấp nhận nổi, dù sao thì gia đình êm ấm của ông sau hôm nay vẫn là không còn cách nào giữ được, thế nên ông mới muốn kì vọng vào đứa con gái mà mình luôn hãnh diện nhất.
Sau khi Trình Dục Uy cho người giam lỏng Tiết Vân Nhi và Lệ Minh Châu lại, Tiết Đổng mới cùng với Tiết Thuỵ Du và Trình Dục Uy ngồi lại xuống phòng khách, cùng nói chuyện. Tiết Thuỵ Du ngồi cạnh Trình Dục Uy, hắn lại không chút kiêng nể gì nắm lấy tay cô, bàn tay không còn đeo nhẫn nữa thực sự dễ nắm hơn bao giờ hết mà Tiết Đổng nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút hài lòng mà gật đầu.
“Thực sự xin lỗi Tiết lão gia vì sự đường đột xuất hiện này. Cháu định sẽ ra mắt bác vào một ngày khác nhưng thực sự chuyện ngày hôm nay khiến cháu không nhịn được phải ra mặt. Lần ra mắt đầu tiên này có chút hơi thất lễ, xin bác không để ý.”
Chưa đợi Tiết Đổng nói gì, Trình Dục Uy đã vội đứng dậy cúi người xin lỗi. Không phải là một Trình Dục Uy tài hoa uy mãnh trên thương trường nữa, Trình Dục Uy ngày hôm nay lần đầu diện kiến bố vợ thực sự cũng như biết bao nhiêu người đàn ông khác, có chút hấp tấp cũng có chút hơi ngô nghê.
“Không sao! Không sao! Nhưng hơi bất ngờ vì người nắm giữ trái tim con gái ta hoá ra lại là cậu.”
“Vâng, cháu với Thuỵ Du chính là đang yêu nhau thật lòng ạ.”
“Haha, ta có ăn thịt cậu đâu mà sao cậu lại gấp gáp thế? Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
“Đã được hơn nửa năm rồi ạ.”
“Thế là rất lâu rồi đấy… Ấy vậy mà lại giấu diếm ông già này.”
“Bố…”
“Thưa bác chuyện này thì cháu xin thưa luôn là do cả cháu và Thuỵ Du đều đang sợ rằng nói ra sẽ khiến cho cô ấy lẫn Tiết gia bị ảnh hưởng vì điều tiếng nên bọn cháu không nói. Còn khi mọi chuyện ổn thoả, Thuỵ Du giải quyết được cuộc hôn nhân kia thì cháu cũng không có ý định giấu diếm nữa đâu.”
“Chuyện vừa rồi là cậu đã giúp con bé hết sao?”
“Không hẳn ạ, cháu chỉ giúp một phần, còn lại thì vẫn là do Thuỵ Du lanh lợi xử lý.”

“Haiz, thực sự đêm nay là một đêm quá sức là chấn động đi, ta cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến như thế, dẫu cho đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nhưng vẫn thực sự không thể nào chấp nhận nổi. Bây giờ ta chỉ còn mỗi mình Tiết Du là người thân duy nhất mà thôi, cậu cũng làm sao đó thì làm.”
“Bác yên tâm ạ, cháu đối với Thuỵ Du chính là nhất kiến chung tình, cái gì cũng là do cô ấy quản. Nửa đời còn lại cháu cũng chỉ muốn một mình cô ấy mà thôi.”
Nhìn Trình Dục Uy và Tiết Thuỵ Du trao cho nhau từng cái nhìn nồng nàn mà Tiết lão gia cũng đã thực sự yên tâm rồi. Ít nhất ông cũng còn lại một hy vọng này, nếu không thì ông không biết bản thân mình làm sao để có thể vượt qua được nữa.
“Trễ rồi, hai đứa có muốn đêm nay ở lại đây hay không?”
“Vâng ạ, nếu được thì cháu xin phép.”
“Vốn định chia ra hai phòng nhưng mà ta nghĩ rằng hai đứa sẽ không có chịu được đâu nhỉ? Ông già này cũng không nên dùng gậy đánh gãy uyên ương được đâu.”
Tiết Thuỵ Du phì cười với câu nói này của bố, cô tiến đến ôm lấy bố mình. Sau bao nhiêu năm xa cách, bao nhiêu năm vì biết bao nhiêu bồng bột, hiểu lầm mà không gần gũi với nhau, bây giờ Tiết Thuỵ Du mới có thể ôm lấy bố mình một cách đường hoàng, cảm nhận tình yêu to lớn của ông dành cho cô. Tiết lão gia cũng ôm lấy cô, ôm lấy hạnh phúc nhỏ bé duy nhất còn sót lại của mình mà khoé mắt già nua cũng không nhịn được lăn ra một giọt nước mắt.
Cả cuộc đời ông sai nhiều, sai nhất đó chính là chuyện về hai mẹ con Lệ Minh Châu và Tiết Vân Nhi, ông hại vợ ông, hại con ông. Thật may mắn vì ở những giây phút bên kia sườn dốc, cuối cùng ông cũng có thể nhận ra được sai lầm này, ôm con gái vào lòng, ông cảm nhận được sự hối hận muộn màng này. Vẫn là cả đời Tiết Đổng ông nợ Lý Duệ Hàm một câu xin lỗi…
Khi bình minh ló dạng, tất cả mọi thứ sẽ bị rối tung cả lên, tất cả mọi chuyện sẽ bị phơi bày. Đây có lẽ là sự kiện lớn nhất, chấn động nhất thành phố này từ trước cho đến nay rồi. Nằm trong lòng Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du ráo hoảnh đôi mắt nhìn ra cửa sổ, cô đối với chuyện này vẫn là có chút hơi buồn.
“Ngày mai mọi thứ sẽ bị xáo trộn lại, ai cũng sẽ bị ảnh hưởng cả…”
“Anh sẽ giải quyết trong êm đẹp để cho em và bố không bị ảnh hưởng gì đâu.”
“Dục Uy, em có đang làm đúng hay không?”
“Em luôn đúng, những kẻ sai trái kia sẽ phải trả giá cho tất cả những chuyện mà bọn họ làm. Nửa đời còn lại của em bây giờ có anh, có bố, như thế chẳng phải là viên mãn sao?”
“Ừm, em cũn cảm thấy như thế. Ngủ thôi nào anh, ngày mai sẽ phải bận rộn nữa đấy.”
“Nhưng bây giờ anh lại muốn bận rộn rồi.”
Chưa kịp để Tiết Thuỵ Du nói gì, Trình Dục Uy đã vội luồn tay vào áo ngủ của cô rồi. Cô vội đánh vào tay hắn rồi trừng lớn mắt. Gì vậy? Không phải Trình Dục Uy muốn làm ở đây chứ?
“Đây là ở Tiết gia đó. Với cả anh không sợ mai dậy không nổi sao?”
“Anh kiểm tra rồi, nơi này cách âm, anh không sợ…”
Vẫn là Tiết Thuỵ Du không nói nổi Trình Dục Uy rồi. Cô bị hắn ăn sạch, vừa sợ vừa cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Rã rời đến nửa đêm, nhìn trăng treo trên cao ngoài cửa sổ, Tiết Thuỵ Du nằm trong lòng Trình Dục Uy nặng nề mà nhắm mắt. Ngày mai đến sẽ có rất nhiều chuyện lớn xảy ra, nhưng không sao cả, cô có Trình Dục Uy, có bố, như thế là quá đủ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.