Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, lúc này đã rất thân quen, Y La và cậu thiếu niên cùng đến khu vực băng chuyền lấy hành lý.
“Chị Y La, chút nữa có người nào đón chị không?” Thiếu niên cá heo-Hướng Nhất Trạch hỏi.
“không.” Y La lắc đầu.
“Vậy chút nữa em đưa chị vào thành phố nhé.” Hướng Nhất Trạch nhiệt tình nói.
“Có người đến đón em à?”
“Vâng, khách sạn cho xe đến đón em.”
“Khách sạn? Nhà cậu không phải ở Đế Đô sao?” trên máy bay, hai người đã trò chuyện rất nhiều về Đế Đô, chỗ nào ăn mặc ngủ nghỉ ở Đế Đô là nhất, thiếu niên đều rất rành rẽ, Y La vẫn cho rằng thiếu niên là người ở Đế Đô.
“Khi còn nhỏ em đã ở Đế Đô, nhưng sau đó cả nhà đều di dân.” Hướng Nhất Trạch cười nói.
“Vậy à, vậy em về đây là thăm người thân hả?”
“không phải a.” Hướng Nhất Trạch cười tủm tỉm “Em về tham dự bữa tiệc tri ân của quỹ từ thiện.”
“Quỹ từ thiện?”
“Dạ, khi em bắt đầu buôn bán, em sẽ quyên một nửa doanh thu của em vào quỹ từ thiện.” Hướng Nhất Trạch nói.
“Thì ra em là một nhà từ thiện nha.”
“Nhà từ thiện, em không phải đâu.” Thiếu niên lắc lắc đầu, giọng điệu vô cùng kiên định.
Y La nghĩ rằng Hướng Nhất Trạch khiêm tốn, cũng không nghĩ nhiều, hai người đi đến khu vực lấy hành lý. Trong lúc chờ lấy hành lý, thấy người người đều cầm điện thoại di động, lúc này Y La mới nhớ hình như điện thoại di động của cô vẫn quên chưa mở máy.
“Quên mất chưa khởi động máy.” Y La vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-nguy-hiem-bao-tao-dich-bang-giai/1257392/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.