Editor: Lạc Tâm Vũ
Trận tình yêu này gián đoạn ở giữa kéo dài đến tối, trong lúc hai người chưa từng rời khỏi đối phương, vẫn luôn duy trì trạng thái không có bắn, thế nhưng cũng không cảm thấy cấp bách và khó chịu.
Cuối cùng sau khi cao trào, hai người lại ôm nhau ngủ thiếp đi.
Lúc gần rạng sáng Nghiêm Hải An tỉnh lại. Hôm nay thực sự cậu ngủ được quá nhiều, bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ. Tấm chăn từ trên người trượt xuống, cậu kéo một cái theo bản năng, kéo một tấm chăn bên kia.
Tôn Ngôn bị kéo tới giật giật, sau đó lật người.
Nghiêm Hải An dừng lại, cậu không muốn đánh thức Tôn Ngôn.
Vậy mà Tôn Ngôn đã bĩu môi lầm bầm khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Nghiêm Hải An nhìn thoáng qua bình minh xa xa ngoài cửa sổ: “Năm sáu giờ thôi.”
Tôn Ngôn ngồi dậy, mò tới đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, năm giờ năm sáu. Anh thở phào một cái thật dài, cong lên một chân, khuỷu tay để lên, nghiêng đầu nhìn ánh sáng kia một chút, quan sát Nghiêm Hải An.
Anh hỏi: “Tốt chút nào không?”
Nghiêm Hải An ngẩn người: “Cái gì?”
Tóc Tôn Ngôn lộn xộn, vẫn đưa tay xoa nhẹ ở phía trên một phen, sau khi ngáp một cái, lại duỗi tay vuốt ở trên đầu dieendaanleequuydonn Nghiêm Hải An một phen: “Mệt mỏi đủ mới ngủ một giấc thật tốt, thoải mái không?”
Nghiêm Hải An: “….Thế nào, còn muốn tôi cảm ơn anh à?”
Tuy cậu cảm thấy quả thực cả thể xác và tinh thần đều tốt giống như làm một cuộc xoa bóp triệt để, đầu óc vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-khong-dung-dan/1354588/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.