Có lẽ, đến một lúc, mọi người sẽ không còn sợ những đau đớn mà mình sẽ trải qua trong đời nữa. Mỗi mất mát đều đồng nghĩa với sự đền đáp, chỉ là bạn có đủ nhãn quan để nhìn thấy thứ mình được nhận hay không.
Mọi sự trên đời đều có cái giá. Ngay cả những thứ tưởng chừng như “trên trời rơi xuống” như tài năng, sự nhạy cảm, nghị lực đều có quá trình được tạo ra của chúng. Mà thường thì những cái giá ấy nếu không phải đau đớn, cũng là chua và chát.
Vậy cái để đào tạo ra một con người tàn nhẫn, vô tình là gì?
Một người cũng có trái tim, vì sao lại lạnh lùng như vậy? vì sao có thể đứng mỉm cười nhìn người khác đi vào cái chết?
Lâm Khánh Phong trở về biệt thự thì trời cũng đã sáng hẳn, hắn ra lệnh cho hai người giữ cửa lui ra nghĩ ngơi sau đó bước vào phòng, cứ tưởng sẽ thấy bộ dáng thu người ngồi trong xó của cô, nhưng không, Thiên Châu đang nằm ngủ trên giường.
Ánh mắt Lâm Khánh Phong tràn ngập sự dịu dàng nhưng khi bước lên vài bước thì đầu mày bỗng nhiên nhíu lại.
Không phải.
Thường thì giác quan của Thiên Châu rất nhạy bén, làm sao có thể ngủ sâu như vậy?
Nhìn lại tư thế cô ngủ, Thiên Châu không nằm ngay ngắn mà lại nằm theo chiều ngang, mái tóc đã bị nước làm ướt đẫm dính vào gương mặt.
Lâm Khánh phong đến bên cạnh đỡ cô dậy, nhẹ nhẹ vỗ vào mặt cô: “Nha đầu, dậy đi, nha đầu.”
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-dam-mau/3208471/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.