Thiên Châu bước vào một quán, cô đảo mắt nhìn xung quanh sau đó tiến đến vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
"Có chuyện gì?"- Thiên Châu nhanh chóng vào vấn đề, không lạnh không ấm nhìn người đàn ông trước mặt.
Thiệu Vũ cũng rất nghiêm túc nhìn Thiên Châu, giọng nói điều điều: “Chắc hẳn gần đây cô cũng nghe nói về vụ án moi tim chứ?”
“Tôi không cho rằng anh gọi tôi ra đây là để tán gẫu.”
Thiệu Vũ cười khổ, nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của cô: “Có cần lúc nào cũng phải xa cách như vậy không? Tôi chỉ muốn nói cho em biết về một vài chuyện.”
Thiên Châu im lặng.
Thiệu Vũ lại hỏi: “Em có muốn nghe chuyện của mẹ em không?”
Một câu nói của Thiệu Vũ thành công dấy lên nghi vấn của Thiên Châu, cô nhìn hắn rất lâu, hắn biết chuyện năm đó của mẹ cô, hắn là ai? Có quan hệ gì với bà ấy?
Thiệu Vũ dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, chỉ khẽ mỉm cười nhạt, ánh mắt đầy sự bi thương.
"Năm đó Dương Thiên Ngọc đã cứu một cậu bé trong đường dây của bọn buôn người, chính bà ấy đã chữa trị từng vết thương cho cậu bé đó, đút cho nó từng muỗng thuốc, cho nó một lần nữa lại có lòng tin vào có lòng tin vào tình người..."
Thiệu Vũ thở dài... giọng nói cũng lạc hẳn đi: "Đứa bé đó chính là tôi."
"Anh..."- Thiên Châu ngạc nhiên nhìn Thiệu Vũ.
Thiệu Vũ còn nhớ, hắn bị mang ra đấu giá trong một buổi bán người, trong đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-dam-mau/3208466/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.