Lâm Khánh Nam vừa đến biệt thự của anh trai để hỏi xem có họ có thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ không, thì anh ta kinh ngạc chứng kiến một màn trước mắt.
“Anh trai, anh làm gì vậy?”- Lâm Khánh Nam hỏi, đồng thời nhìn sắc mặt xanh mét của Thiên Châu, khóe môi cô còn có cả vết máu của Lâm Khánh Phong khi nãy.
“Tránh ra.”- Lâm Khánh Phong thật sự đã nổi giận, hắn đẩy mạnh Lâm Khánh Nam sang một bên rồi kéo Thiên Châu đi dọc dọc theo dãy hành lang dài của căn biệt thự, nói thật từ lúc vào đây ở đến giờ cô chỉ đến vài căn phòng thông dụng ở đây chứ chưa từng đến nơi này, đây là một dãy hành lang dài, và tối, ở cuối dãy chỉ có duy nhất một căn phòng âm u.
Lâm Khánh Nam ý thức được Lâm khánh Phong định dẫn Thiên Châu đi đâu, anh ta khẩn trương chạy lên chắn đường Lâm khánh Phong: “Anh, đang làm chuyện điên rồ nữa.”
“Anh không điên, anh phải cho cô ấy biết, mẹ cô ấy đã ban cho chúng ta điều gì.”
Lâm Khánh Nam vẫn không tránh ra: “Biết thì sao? Mà không biết thì sao? Anh, hãy hành động lí trí một chút.”
“Khánh Nam, tôi muốn biết sự thật.”- Giọng nói Thiên Châu yếu ớt, cô rời khỏi tay Lâm Khánh Phong, từng bước đi đến căn phòng đó, chậm rãi mở cánh cửa màu trắng ra.
Trong phòng là một người phụ nữ lớn tuổi, đầu tóc bù xù, gương mặt hốc hác, vừa nhìn thấy Thiên Châu mở cửa thì bà ta thu người vào góc tường, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-dam-mau/3208462/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.