Trước đây chú Khoan thích tiếng hát của Vương Phi, trong cửa hiệu lúc nào cũng vang vang một giọng nữ biến chuyển linh hoạt, 
khi thì cao vút, lúc lại trầm thấp nhẹ nhàng “Có đôi khi em không thể khống chế được bản thân mình, muốn níu giữ mãi thôi. Nhưng khi nghĩ thông suốt rồi thì em chính là người buông tay trước…” 
Sau khi Vương Phi giã từ sự nghiệp ca hát, giọng ca thường xuyên xuất hiện ở đây nhất là của Trần Y Sỹ “Cô gái tốt sao lại thích chàng trai hư đốn. Như vậy có gì là sai? Phải chăng tội lỗi là do người ta không thấu hiểu?” 
Đám A Tam, A Lục mỗi khi nghe xong đều lắc đầu thở dài ngao ngán, ngày nào cũng bị “tra tấn” bởi thứ giọng hát chẳng khác gì diễn viên kinh kịch này đó là còn chưa kể họ không hiểu nổi vì sao khi yêu người ta lại có những suy nghĩ phức tạp tới như vậy. Những lúc ấy, chú Khoan thở phì phì, phun ra một ngụm khói, rồi nhìn về xa xa, tỏ vẻ từng trải của một người đàn ông trung niên “Sau này mấy thằng chúng bay sẽ hiểu.” 
A Tam thẳng như ruột ngựa “Có phải chú với cô là ‘trai giang hồ gặp gái chợ chiều’ hay không?” 
Hoàng Mao và A Lục che miệng cười, chú Khoan tức lên không nén được, cầm lấy ngay một cuốn tạp chí thật dày cốp vào đầu cậu ta “Thằng nhãi này, mày có muốn làm ở đây nữa không?” 
Đùa vui một tí cho thay đổi không khí, sau khi mở cửa, mỗi người mỗi việc, ít khi có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-bat-chinh/2217183/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.