Ngày mà Nghiêm Nghiễm dọn nhà là ngày thứ ba tuần đó, hôm ấy đa số mọi người đều đi làm, riêng mình cậu là được nghỉ. 
Tiệm cắt tóc mở cửa mỗi ngày không hề có chuyện được nghỉ hai ngày một tuần như công nhân viên nhà nước, mọi người trong tiệm chia thành hai nhóm nhỏ, luân phiên nhau mà nghỉ. Có khi làm sáu ngày được nghỉ một ngày, cũng có lúc chỉ làm bốn buổi mà được nghỉ tới hai hôm, không hề được định sẵn, tất cả đều căn cứ vào tình hình làm ăn trong tiệm. Đối với những người xa xứ như cậu thì một ngày nghỉ trôi qua khá buồn tẻ, không có họ hàng thân thích để đi thăm, cũng chả có lấy một người bạn để mà tụ họp ôn lại chuyện cũ, cứ chùm chăm nằm trên giường là đi toi mất một ngày. Dạo gần đây đầu óc cứ rối tung rối mù, chính Nghiêm Nghiễm cũng không biết hôm nay có nên đi làm hay không. 
Cuối cùng cậu quyết định vẫn tới tiệm cắt tóc nhưng không mặc đồng phục. Sáng sớm, chú Khoan đang kéo cái cửa cuốn thì nhìn thấy Nghiêm Nghiễm, khuôn mặt ông kinh ngạc “Sao cháu lại tới đây? Chẳng phải là hôm nay được nghỉ sao?” 
Nghiêm Nghiễm gãi gãi đầu, giả vờ như bây giờ mới biết “À, thế ạ!” 
Xoay người quay trở về. 
Chú Khoan đứng tại chỗ, lắc đầu cười “Lịch làm việc của thợ trong tiệm đều do nó sắp xếp mà chính nó còn không nhớ. Cái thằng này, thật là !” 
Từ sau khi quen biết Ngụy Trì, hình như càng lúc Nghiêm Nghiễm càng mắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-bat-chinh/2217168/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.