Bên sườn núi tây, Dương Luân đang đứng cạnh cột buộc ngựa, nhận bình nước ngửa đầu uống.
Lý Thiện lật đật chạy từ đường tuyết lại, vừa chạy vừa chào hỏi Dương Luân: “Dương đại nhân, ngài tới Hải Tử mà sao không nói với bên tôi một tiếng. Tôi…”
Gã đã có tuổi, vừa chạy vừa nói, lại đang sốt ruột, còn chưa dứt lời thì uống trọn một ngụm gió tuyết giữa đường, loạng choạng ho sù sụ.
Dương Luân đưa ấm nước cho gia bộc, bước mấy bước nghênh tiếp Lý Thiện: “Lý công công vốn đâu cần cất công tới đây, các vị làm việc cho bệ hạ, chuyện của tôi không thể làm phiền các vị bận tâm được.”
Y ăn nói cẩn thận, cũng rất khéo léo.
Lý Thiện được tôn trọng, trong lòng cũng vững dạ ít nhiều, vừa hồi sức vừa quan sát thanh niên trước mắt.
Y và Đặng Anh đỗ tiến sĩ cùng khoa, vừa là đồng môn vừa là bằng hữu, tuy một người vào Lục khoa, một người làm Công bộ, con đường làm quan cũng không giống nhau, nhưng vẫn thường xuyên được người kinh thành đem ra so sánh.
Năm nay Dương Luân hai mươi tám, hơn Đặng Anh bốn tuổi, vóc người cũng cao hơn Đặng Anh đôi chút, mày rậm mắt sáng, đường nét sắc sảo, hôm nay bận một bộ thường phục bào sam xanh thẫm, đai tơ đen tuyền thắt lưng, dưới đai treo một miếng ngọc bội hoa hướng dương màu xanh, thân hình thẳng tắp, làm bọn hoạn quan lao động trên dốc trongo càng kham khổ hơn.
Nhà họ Dương xưa nay tự nhận thuộc phái thanh lưu quan trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089125/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.