Dương Luân muốn tìm vài lời giải thích, lại thấy Dương Uyển cười bất đắc dĩ với mình.
“Không cứu thì thôi vậy.”
Cô không nhịn được làu bàu: “Làm gì mà phải rủa muội muội huynh chết chứ.” Sau khi nói xong thậm chí còn muốn cho y biết, có lẽ em gái y đã chết thật rồi.
Thừa dịp Dương Luân không nói nên lời, Lý Thiện vội đi lên, đỡ cánh tay Dương Uyển, từ từ nâng cô dậy, khom lưng tự mình phủi bụi tuyết cho cô: “Ôi chao, tôi… tôi phải đi lấy tấm áo choàng cho tam cô nương mới được, nhìn tay cô nương kìa, cóng hết cả rồi. Ninh phi nương nương mà biết tam cô nương phải chịu ấm ức lớn như vậy ở chỗ chúng tôi thì thật đúng là chúng tôi không có ngày ngóc đầu lên được.”
Dương Luân thấy Dương Uyển liên tục ấn cổ, lúc này mới chú ý toàn thân cô ngang dọc vết trầy.
“Sao lại bị thế này?”
Y nắm cánh tay Dương Uyển.
Dương Uyển hồi tưởng lại lúc mình mới tỉnh dậy, hình như là nằm trên một đống cỏ khô. Trên đầu là một sườn núi không quá cao, cây cối trên sườn núi có dấu tích bị đè nghiến. Cô nương tên “Dương Uyển” này hẳn đã trượt chân ngã từ đỉnh sườn núi xuống.
“Ngã sườn núi bị thương.”
Cô trả lời đúng thực tế, dùng sức rút tay về, kéo cổ tay áo che khuất làn da, “Xin lỗi, chỉ bị sái cổ thôi, nếu ngã mạnh hơn nữa thì chắc là có thể chết đấy.”
Dương Luân bị đâm trúng chỗ đau, nhất thời cứng họng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089120/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.