“Muội đi gặp hắn.”
“…”
Dương Luân tưởng mình nghe lầm, trố mắt hỏi: “Muội nói gì?”
Dương Uyển ngẩng đầu lên: “Muội nói, nếu đã không biết bảo vệ muội thế nào thì giao nộp muội đi.”
Nếu không phải thê tử mình đang che chở trước mặt, Dương Luân thực sự sợ mình sẽ không nhịn được, cho cô một cái bạt tai ngay tại chỗ.
Y siết tay bực bội đi lại trong từ đường, cuối cùng dừng trước mặt Dương Uyển, trỏ vào trán cô, tức muốn nổ phổi, trách mắng: “Ta bảo vệ muội mười tám năm, bây giờ muội lại bảo ta nộp muội ra ngoài. Muội cho rằng mình là nhân vật tầm cỡ nào ở kinh thành này mà có thể xông ra làm chủ cho Dương phủ? Hay muội coi ta chết rồi? Cần muội xuất đầu lộ diện, tự mình gánh xà nhà?”
Tiêu Văn nghe ra ý tứ y đều đang bênh vực người mình, vội kéo lại khuyên nhủ: “Nói tới nói lui, rốt cuộc là chàng thương em nó chứ gì! Cái gì mà cứ chết chết sống sống, nghe sợ chết đi được. Nếu cho thiếp nói thì chuyện quan trọng bây giờ phải là nghĩ xem làm thế nào để thoát được tình thế này.”
Dương Luân bị nàng nửa kéo nửa van khuyên lui một bước, chắp tay đi đến cửa, trầm tư nửa ngày mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, phất tay nói: “Ta đi gặp Trương Lạc.”
Tiêu Văn hỏi: “Lần trước chàng đi gặp hắn hắn không chịu gặp, lần này hắn đích thân tới, có phải là có chuyện gì không?”
Dương Luân cười nói: “Đương nhiên là có chuyện rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089117/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.